Chương 8: CÔ THẬT SỰ THẤY MỆT MỎI QUÁ!

“Ôi, đau quá!”

Trương Yến Nhi nói linh ta linh tinh, khiến cho Tống Kỳ không thương tiếc gì mà mạnh tay gõ đầu cô ấy vài cái cho tỉnh ra.

“Biết đau thì từ nay đừng nói nhảm nữa!” Tống Kỳ trừng mắt nhìn cô ấy một cái, xong mới đẩy cửa phòng ra.

Bạch Yên còn đang ngủ, trên cái bàn bên cạnh chất đầy hoa quả.

“Cậu đưa nhiều hoa quả qua vậy, đống đồ cậu cho lần trước vẫn còn đầy ra đó, chưa ăn hết đâu!” Tống Kỳ cất mấy thứ đồ đã mua đi, sau đó đến xử lý đống hoa quả.

Trương Yến Nhi lấy một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống, cười toe toét nói: “Nhà mình kinh doanh cửa hàng hoa quả mà, dù sao thì mình cũng không lấy tiền, cậu cứ ăn hết mình đi.”

“Nhưng đó là tiền bố mẹ cậu vất vả kiếm được, không thể lãng phí, sau này để mình trả tiền đi.”

Trương Yến Nhi vội vàng đứng lên, bất mãn nói: “Tống Kỳ, cậu có ý gì, khinh thường mình à?”

Tống Kỳ vội vàng bước lên, che miệng cô ấy lại: “Nói nhỏ chút đi, không thấy mẹ mình đang ngủ à?”

Trương Yến Nhi bĩu môi, rất là không vui.

Tống Kỳ vội vàng dỗ dành cô ấy: “Cậu biết mình không có ý vậy mà, chỉ là mình cảm thấy kiếm tiền khôn dễ dàng, chưa kể là mấy năm nay đều là cậu giúp mình…”

“Dừng lại, đừng có nói mấy câu sến rện nữa coi, kinh chết được!” Trương Yến Nhi trợn mắt ngoác mồm, cố gắng ngăn Tống Kỳ nói mấy câu rợn người đó.

Tống Kỳ bó tay, quên đi, hai ngày nữa, cô tranh thủ mua một vài thứ để về gặp cha mẹ cô ấy cũng được.

“Này, đi ra đây, mình có chuyện này muốn nói với cậu.” Trương Yến Nhi nhìn thấy trong phòng có người, nói chuyện cũng không tiện.

Tống Kỳ nhìn về phía cô ấy, lộ ra một dấu chấm hỏi thật to.

“Này, đi ra đây coi.”



Vừa dứt lời, cô ấy đã nắm lấy tay cô, mở cửa bước ra ngoài.

“Sao vậy?”

Trương Yến Nhi kéo cô đến bên cửa sổ, hỏi: “Cô ta đã đính hôn rồi, cậu có biết không?”

“Ừ.”

“Cậu biết rồi hả?”

Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của cô ấy,Tống Kỳ không khỏi mỉm cười: “Người giàu nhất Thành phố Nam Dương đã đính hôn, không muốn biết cũng khó mà?”

“Nhưng …” Trương Yến Nhi cau mày, đột nhiên hỏi: “Bọn họ có mời cậu à?”

Tống Kỳ nhún vai, hỏi lại: “Cậu thấy chuyện đó xảy ra được hả?”

Trương Yến Nhi bĩu môi than thở: “Tại sao mà cô ta có thể ăn ngon mặc đẹp, mà Cậu lại phải sống…”

“Yến Nhi!” Tống Kỳ ngăn cô ấy nói tiếp: “Cậu không cần phải bênh vực mình, mình thấy bây giờ mình sống cũng không quá tệ!”

Trương Yến Nhi cắn môi, cô ấy biết rằng đối với Tống Kỳ, chỉ cần dì Bạch khỏe mạnh thì đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô rồi.

“À, nhân tiện thì mình vừa mới đến phòng thu ngân, bên kia nói là cậu đã thanh toán tất cả các khoản phí rồi, cậu lấy tiền đâu ra vậy?”

Tống Kỳ hơi sửng sốt, rồi thản nhiên mở miệng nói: “Hôm qua mình hỏi mượn tiền ông ta.”

“Ủa không phải cậu nói là ông ta không cho cậu sao?” Trương Yến Nhi lập tức lo lắng: “Ông ta có làm khó cậu hay không?

Trái tim của Tống Kỳ đột nhiên co thắt.



‘Đừng đến đây, tao không muốn gặp mày!’

‘Đã ly hôn rồi thì sống chết của bà ta có liên quan gì đến tao đâu?’

‘Nghe nói tình hình của mẹ mà không tốt lắm, xài hết tiền rồi sao? Sáu trăm triệu đồng, tao giúp mày một lần!’

‘Cầm tiền rồi quay trở về thành phố Đông Kinh đi!’

Bàn tay Tống Kỳ không khỏi siết chặt.

Trước sau cô vẫn không thể hiểu được, tại sao người được gọi là cha này lại có ác cảm với cô đến như vậy?

“Tống Kỳ… Tống Kỳ…” Trương Yến Nhi nhìn thấy sắc mặt cô đột nhiên xấu đi trông thấy, không khỏi la lên.

Tống Kỳ nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn về phía Trương Yến Nhi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu không sao chứ?” Yến Nhi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

“Không sao đâu.” Cô nở nụ cười thật tươi trên khuôn mặt, để đối phương đừng lo lắng.

“Ừ, nếu cậu có khó khăn gì thì nói cho mình biết, nếu có thể giúp được thì nhất định mình sẽ giúp, à, đúng rồi, tuần sau dì sẽ phẫu thuật đúng không?”

Tống Kỳ gật đầu: “Ừ, mình đã đợi giây phút này lâu lắm rồi!”

Yến Nhi vội vàng nắm lấy tay cô, trấn an: “Dì có quý nhân phù trợ, nhất định sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này, yên tâm đi, ngày dì phẫu thuật mình sẽ đến đây với cậu!”

“Được!” Tống Kỳ vội ôm lấy cổ cô ấy, vùi mặt vào vai đối phương.

Cô thật sự mệt mỏi quá!