Ngày hôm sau.
Chín giờ sáng, Mai Thanh Lâm tới gõ cửa, mọi người đều đã chuẩn bị xong, chuẩn bị ra khơi.
Lúc này Tống Kỳ còn đang buồn ngủ, nghe anh ta gõ cửa, cô kéo chăn chùm qua đầu.
Tối qua, vì sợ người đàn ông kia ở trong phòng mà cô phải kéo Mai Thanh Lâm ngồi lại phòng ăn tới hai giờ sáng.
Lúc quay về cũng gần ba giờ sáng rồi, căn bản cô chưa ngủ được mấy tiếng cả.
“Tống Kỳ, Tống Kỳ, dậy đi.” Đi kèm với tiếng gọi của anh ta là tiếng chuông cửa.
“A…” Tống Kỳ lầm bàm kéo chăn ra, đấm lên chăn mà tay không có chút sức lực nào cả, cơ thể vô cùng mệt mỏi.
“Ting tong”, “ting tong” – tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, khiến cô cảm thấy thật đau đầu.
Tống Kỳ khó chịu vén chăn lên, bước xuống giường, chân trần đi tới cửa, “cạch” một tiếng, mở cửa ra.
“Anh có thể yên lặng chút không?” Giọng cô rất khó chịu, đầu bù tóc rối, đôi mắt buồn ngủ mơ màng hung hăng trừng kẻ gây rối.
“Xì.” Quả thực nhịn không nổi, Mai Thanh Lâm bật cười: “Tống Kỳ, bộ dạng này của em thật đáng yêu.”
Tống Kỳ bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi vào.
“Tống Kỳ, em chuẩn bị nhanh lên, mọi người đều đã chuẩn bị xong rồi đó.” Anh ta đi vào theo: “Hôm nay ra khơi, anh đã chuẩn bị đồ bơi cho em rồi, phao bơi cũng chuẩn bị luôn rồi.”
Tống Kỳ thẫn thờ đi vào phòng vệ sinh, đánh răng, trông uể oải không muốn hoạt động gì cả.
“Anh đã nói với em rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi thám hiểm, trong vùng biển này có một hòn đảo biệt lập, hơi xa, nhưng là đảo sinh thái. Bọn anh định đi khảo sát xem có thích hợp đầu tư hay không.” Mai Thanh Lâm vừa cười vừa nói: “Người đồng hành với chúng ta lần này đều là những người vô cùng có hứng thú với hòn đảo biệt lập đó, ai cũng muốn được chia phần. Haizz, lát nữa em cũng phải đi tham quan đấy, trên đảo có rất nhiều động vật nhỏ.”
Tống Kỳ đánh răng xong thì rửa mặt.
Mai Thanh Lâm vẫn thao thao bất tuyệt, cũng không thấy khô miệng.
“Đi ra ngoài.” Cô nhìn anh ta, ra lệnh.
“Hả?” Mai Thanh Lâm đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe cô nói như vậy nên hơi ngạc nhiên.
“Em phải thay quần áo.” Cô bất đắc dĩ nhìn bản thân: “Anh cũng không thể để em mặc quần áo ngủ cùng anh ra khơi đó chứ?”
“À ừ, anh ra ngoài chờ em!” Mai Thanh Lâm cười, vội vàng đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau.
Lúc hai người tới bãi biển, những người phụ nữ khác đang không ngừng than vãn.
Đại ý chính là nơi này rất bẩn, thật rác rưởi.
Tống Kỳ làm như không nghe thấy, những người này cô đều biết, đều là những người chơi chung với nhau tối qua, những người muốn cô bị mất mặt!
Lần này ra khơi, tổng cộng có ba chiếc du thuyền.
Cô thật sự không có lời gì để nói, rõ ràng một chiếc du thuyền đã đủ trang bị cho tất cả mọi người, vậy mà còn lãng phí thuê hẳn ba chiếc!
Nhưng mà, tiền cũng không do cô chi ra nên cô cũng không đau lòng.
Tống Kỳ nhìn thấy trên hai chiếc du thuyền còn lại có hai đội người.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy bọn họ, ánh mắt và vẻ mặt của bọn họ đều tỏ ra vô cùng ghét bỏ.
Thấy vậy, Tống Kỳ nhún vai, đi lên một chiếc du thuyền khác không có ai.
Đương nhiên Mai Thanh Lâm cũng đi theo cô.
Bọn họ vừa ngồi yên, xa xa đã truyền tới một tiếng reo hò.
“Tống Lam, ở đây, Tống Lam, tới đây đi…” Người nói là Phương Minh Y, cô ta mặc bikini, khoác khăn choàng LV, đeo kính mát LV, trông vô cùng khoa trương.
Dĩ nhiên, những người phụ nữ khác cũng vậy.
Mặc toàn đồ của thương hiệu nổi tiếng, bikini quyễn rũ, đều là hàng giả giá đắt, mà mỗi người đều mang vẻ đắc ý.
Tống Kỳ kéo áo khoác kín lại, không lạnh, nhưng ít nhất có thể tránh nắng.
“Xin lỗi, chúng tôi đến chậm.” Tống Lam vội đi tới, khẽ mỉm cười nói lời xin lỗi.
“Không sao, chúng tôi cũng mới tới thôi, mau tới đây nào.” Phương Minh Y vẫy tay gọi.
Thấy vậy, Tống Lam lập tức đi về phía du thuyền của Phương Minh Y.
“Anh rể!” Đột nhiên, Tống Kỳ đứng lên, cô nhìn người đàn ông đeo kính mát, trông không có chút hứng thú nào, khẽ cười, dùng giọng véo von nói: “Anh rể, chúng ta đi chung nha?”
Lời mời này của cô quá đột ngột.
Vậy nên, cô đã khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía cô.
Tống Lam hơi mơ hồ, cô ta nhìn Hoắc Minh Vũ, lại nhìn Tống Kỳ, chân mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Người đàn ông không lên tiếng, chậm rãi cầm lấy kính mát, sau đó, trong đôi mắt lạnh nhạt như sao trời bỗng loé lên chút lạnh lẽo, trước khi mọi người kịp phản ứng, anh trực tiếp đi lên du thuyền của Tống Kỳ.
Mọi người: …??????
“Chị ơi, chị mau tới đây luôn đi, đều là người một nhà, cần gì phải khách khí chứ?” Tiếng cười của Tống Kỳ trong trèo như tiếng chim trả, nhưng lọt vào tai Tống Lam, lại biến thành khoe khoang.
Bàn tay nắm góc của của Tống Lam siết chặt hơn, sau đó, cô ta mỉm cười đi tới.
“Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta thử xem ai tới trước nhé!” Không biết ai hô lên câu ấy, du thuyền dẫn đầu đã lên đường.
Một chiếc du thuyền khác thấy vậy, cũng không chờ nữa, lập tức khởi động.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Tống Kỳ nhìn Mai Thanh Lâm, cười nói.
Mai Thanh Lâm nhìn lên trời, cau mày lại… Thế sao? Hôm nay trời hơi âm u, thật sự là thời tiết đẹp sao?
Hoắc Minh Vũ đeo kính mát lên lại, mắt nhìn về một phía, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Tống Lam ngồi ở phía đối diện bọn họ, từ khi cô ta bước lên du thuyền, chân mày vẫn luôn cau chặt.
Cô ta không hiểu vì sao Hoắc Minh Vũ lại lên chiếc du thuyền này?
Không phải anh ấy luôn không thích Tống Kỳ sao?
Lúc này, bốn người trên du thuyền đều có suy nghĩ của riêng mình.
Sau hai giờ đi trên biển, cuối cùng cũng đến được hòn đảo biệt lập rộng lớn kia.
Hòn đảo này còn chưa được khai thác nên giá trị rất cao.
Hơn nữa, mực nước biển ở đây dâng cao hàng năm, tốc độ ngập nước nhanh hơn cả Maldives, nên đã khiến rất nhiều nhà đầu tư nản lòng.
Có điều, hòn đảo này cách khách sạn không quá xa, trái lại có thể khai thác ở phương diện thám hiểm, là một loại đầu tư mới.
Tống Kỳ đi xuống thuyền, không chịu được mà nôn ra.
“Tống Kỳ, em có ổn không?” Mai Thanh Lâm thật bất đắc dĩ, không ngờ được cô không chỉ say xe mà còn say sóng nữa.
Mặc dù nôn ra rất khó chịu nhưng Tống Kỳ vẫn nở nụ cười, nói mình không sao cả.
Thật ra thì, trong lòng cô đang thầm chửi thề, sớm biết như thế, cô đã không tới rồi!
Mọi người xuống thuyền, ai cũng vô cùng hưng phấn.
“Wow, nơi này đẹp quá!” Phương Minh Y và mấy người phụ nữ khác lập tức bắt đầu tự sướиɠ.
Cánh đàn ông cũng vô cùng hứng thú: “Chúng ta đi thám hiểm trước đi, lát nữa về ăn gì đó!”
Hầu hết mọi người đều không có ý kiến gì.
Vì vậy, chú Trương ở khách sạn lập tức dẫn đường.
Ông ấy là người giàu kinh nghiệm đi biển nhất ở vùng biển này, để ông ấy dẫn đường sẽ tốt hơn rất nhiều.
Mọi người đi theo ông ấy tiến vào trong đảo.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một tiếng sau.
Tâm trạng mọi người vốn dĩ vô cùng sốt sắng lại dần dần được thả lỏng.
Ngoài việc thỉnh thoảng gặp mấy con rắn, mấy con chim thì cũng không gặp trở ngại gì.
Không bao lâu sau, mọi người đều vô cùng mệt mỏi, cùng nhau yêu cầu nghỉ ngơi.
“Mệt quá, thảm hiểm không vui tí nào.” Phương Minh Y ngồi bên cạnh người bạn trai giàu có, mở miệng than vãn.
“Dù bỏ ba trăm tỉ quay phim, tôi cũng không tới đây nữa đâu.” Mịch Nguyệt hiển nhiên cũng không hài lòng về nơi này.
“Mọi người nghỉ ngơi trước, ăn chút gì đó bổ sung năng lượng rồi đi tiếp.” Mặc dù chú Trương đã ngoài sáu mươi nhưng cơ thể cường tráng, không cảm thấy mệt chút nào.
Nghe vậy, mọi người vội vàng lấy đồ trong ba lô sau lưng ra.
Tống Kỳ đeo một cái ba lô nhỏ, đi vòng quanh nơi không quá tươi tốt này.
“Tống Kỳ, em nghỉ ngơi một lát đi, mọi người mang theo rất nhiều đồ ăn, em tới đây ăn chút đi.” Mai Thanh Lâm vội nói.
“Em không đói.” Tống Kỳ vừa nói, vừa quan sát xung quanh.
Hòn đảo này không quá hẻo lánh, thực vật cũng không quá nhiều, động vật cũng thế, nhưng có diện tích rất lớn.
“Cậu Lâm, cậu tới đây đi.” Bên kia có người gọi Mai Thanh Lâm.
“Được.” Mai Thanh Lâm thấy Tống Kỳ có vẻ không đói nên không để ý nhiều nữa, đi qua bên đó.
Bình thường Tống Lam đâu có đi nhiều như vậy, đi suốt một giờ, cô ta lại tự tìm chỗ chết, đi giày cau gót, bây giờ gót sau đã bị cọt chảy máu.
Cô ta đã muốn nghỉ ngơi lâu rồi, nhưng mọi người lại không ngừng lại, cuối cùng bây giờ cũng được dừng lại, cô ta lập tức ngồi xuống đất không muốn cử động.
Chú Trương thấy vậy, bắt đầu vô cùng hứng thú mà kể chuyện cho mọi người nghe.
Tống Kỳ không để ý đến bọn họ, một mình đi về phía trước, càng đi, tâm trạng cô càng không ổn.
“Mẹ, khi nào mẹ khỏi bệnh, con nhất định sẽ mang mẹ đi ngắm biển, nhất định là rất đẹp!”
“Được, mẹ muốn cùng Tống Kỳ đi ngắm biển, đi xem rừng rậm, đi xem chim ca vượn hót.”
Lời đã từng nói, như văng vẳng bên tai.
Nhưng người lại không còn bên cạnh.
Tâm trạng cô khó mà kìm chế được, nên cô càng bước càng nhanh.
“Đi đâu thế?” Bất chợt, cổ tay cô bị túm lấy.
Tống Kỳ ngẩn ra, quay lại nhìn, là Hoắc Minh Vũ!
Cô nhìn ra sau lưng anh, phát hiện không thấy mọi người, hình như cô đã đi hơi xa rồi.
“Cô lại muốn dở trò gì?” Trong đôi mắt người đàn ông chỉ có vẻ lạnh lùng, giọng cũng tỏ ra khinh bỉ.
Hiển nhiên, anh còn đang giận chuyện đêm qua.
Tống Kỳ nhíu mày, rút tay lại, lạnh nhạt nhìn anh: “Anh rể thật có nhã hứng, còn quan tâm em vợ đi đâu nữa, anh rảnh vậy sao không đi quan tâm vợ chưa cưới của anh đi?”
Cô vừa nói vừa đi về phía trước.
Nhưng đi được hai bước, cô lại dừng chân.
Tống Lam …
Đúng vậy, cô ta đã hại chết Bạch Yên,đã hại chết chính mẹ ruột của mình...!
Nhưng căn bản cô không quan tâm chuyện đó…
Đúng là cô chỉ quan tâm người đàn ông kia!
Người đàn ông đó!
Hoắc Minh Vũ!
Hai tay siết chặt lại, lúc này trong mắt cô chỉ có hận.
“Anh rể.” Đột nhiên cô lên tiếng, ngay sau đó, cô xoay người lại nhìn anh, từ hận đã chuyển thành nụ cười: “Đề nghị tối qua anh có suy nghĩ chưa? Có muốn đến khoa nam của bệnh viện tìm hiểu chút không?”
Nghe vậy, gương mặt lạnh lùng của Hoắc Minh Vũ đột nhiên trở nên hung ác.
Một giây sau đó, anh nhanh chóng tiến tới gần cô, đè cô lên cây, ngón tay túm chặt cằm cô, giọng ác độc lạnh lùng nói: “Cô muốn chết sao?”
“Thẹn quá hoá giận sao?” Cô nhướng mày cười khẽ, ánh mắt hơi châm chọc liếc qua thân dưới của anh, cong môi trêu chọc: “Anh rể, còn mềm hả?”
Ánh mắt người đàn ông lại lạnh xuống, ánh mắt như ánh mắt của Diêm vương nhìn Tống Kỳ, anh nở nụ cười nhạt, khiến người nghe run rẩy: “Mềm hả?”
Cô không trả lời, mặt đầy vẻ vui sướиɠ, nhưng trong mắt lại tràn đầy giễu cợt.
“Tống Kỳ!” Ánh mắt anh trở nên sâu hơn, ghé sát vào tai cô, sự khinh bỉ tràn ra từ cổ họng: “Cô đúng là đủ đê tiện, cô cho là nói như vậy thì tôi sẽ… Lên giường với cô sao? Hả?”
Nghe vậy, Tống Kỳ bật cười, đuôi mắt cong lên, nụ cười thật chói mắt.
Cô túm lấy vạt áo sơ mi đắt tiền của anh, kiễng chân lên, dùng giọng nhỏ nhẹ nói: “Anh thật sự cho là tôi sẵn lòng lên giường với anh hả? Kỹ thuật chẳng ra sao cả. Thật ra đêm đó… Tôi cũng....không...thoải...mái...lắm!”