Cô bị lừa rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Sau đó có nhiều lời nữa, thì đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là hoảng càng thêm hoảng mà thôi.
Cô đứng dậy, nhìn về phía người phục vụ: “Tính tiền.”
Người phục vụ cúi người nói: “Cậu Lâm vừa mới ký tên rồi ạ.”
Tống Kỳ nhíu mày nhìn anh ta, cậu Lâm?
“Đây là chi nhánh thứ một trăm lẻ ba của nhà tôi.” Anh ta cười rất vui vẻ: “Cho nên, không cần thanh toán!”
“Con nhà giàu?”
Anh ta cười nhạt không nói, coi như thừa nhận.
“Đưa điện thoại cho tôi!”
“Cô muốn lưu số điện thoại của cô vào sao?” Gần như là không do dự, anh ta đưa điện thoại cho cô.
Tống Kỳ mở điện thoại của anh ta, mở mã thanh toán của Zalo
Ngay sau đó, cô mở điện thoại của mình, giơ lên trước mã QR của anh ta, quét một cái, chuyển khoản số tiền năm triệu đồng.
“Cô có ý gì đây?” Mai Thanh Lâm không hiểu.
Cô thản nhiên cười, cười rạng rỡ, nhưng trong đôi mắt lại không hề có ý cười: “Nghịch ngợm như thế vui lắm sao?”
“Hả?”
“Tôi mặc kệ nhà anh mở nhiều hay ít chi nhánh, mặc kệ nhà anh có gia tài bạc tỷ hay không, từ giây phút anh nói dối ở sân bay, anh không khác gì một kẻ khốn nạn.” Dứt lời, cô cầm túi của mình, quay người đi về phía cửa.
“Tống Kỳ.” Mai Thanh Lâm vội vàng đuổi theo, bắt cổ tay cô lại: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không có ác ý.”
Tống Kỳ khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm tay anh ta: “Buông ra.”
“Tôi xin lỗi, cô hãy nghe tôi nói…. Giống nhau như đúc?” Mai Thanh Lâm còn chưa nói xong thì đã kinh ngạc dừng lại.
Tống Kỳ nhìn sự ngạc nhiên trong đôi mắt anh ta, quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn, chân mày đã nhíu lại.
Người đến chính là Tống Lam, và một người bạn nữ khác.
Có cần oan gia ngõ hẹp như thế không?”
“Tống Kỳ…” Tống Lam vừa đi vào thì nhìn thấy cô, bèn cười đi tới: “Tống Kỳ, tại sao em lại ở đây?”
Tống Kỳ nhìn cô ta, cười cho có lệ: “Chị, thật là trùng hợp.”
Tống Lam cũng cười nói: “Đúng vậy, chị và bạn cùng tới ăn cơm, phải rồi, tối hôm qua em đi đâu vậy, cả đêm không về, bố lo lắng gần chết.”
Bốn chữ “cả đêm không về”, được cô ta nhấn mạnh rõ ràng.
Thậm chí, có vài người còn bắt đầu lấy điện thoại chụp ảnh.
Cũng phải, một người có tiếng xấu, một người hoàn mỹ không tì vết.
Người ta hóng chuyện, đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này.
“Tống Kỳ, không phải tôi trách móc cô, danh tiếng của cô đã không tốt rồi, còn cả đêm không về, có thể để cho chị cô ít bận lòng một chút không?” Bạn nữ ở bên cạnh đột nhiên nhếch mày nói.
“Ôn Nhược Vũ, đừng nói nữa.” Tống Lam lắc đầu với cô ta: “Em mình cả đêm không về, chắc hẳn là đến nhà bạn em ấy, cậu đừng nói nữa.”
“Mình nào có nói bậy, ở thành phố Nam Dương, ai cũng biết cô ta lên giường với đàn ông, làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta, còn vọng tưởng cướp anh rể mình, cậu nói tối hôm qua cả đêm không về, cô ta có thể đi đâu chứ?” Ôn Nhược Vũ cười nhạt, trong mắt tràn đầy chế nhạo.
Người xung quanh lập tức ồ lên.
“Ừ, nói có lý lắm!” Cô nhếch mắt, nhìn về phía Ôn Nhược Vũ, cười lạnh nhạt mà thờ ơ: “Cô hãy giám sát chặt chẽ người yêu của cô đấy, cẩn thận một ngày nào đó lại xuất hiện trên giường của tôi.”
“Không biết xấu hổ!” Nói xong, Ôn Nhược Vũ giơ tay lên định đánh cô.
“Cô gái này, cô xinh đẹp như vậy, đánh người không phù hợp với khí chất của cô đâu.”
Tay cô ta bị Mai Thanh Lâm bắt lại giữa không trung.
Ôn Nhược Vũ nhìn về phía Mai Thanh Lâm, lập tức ngây ngẩn cả người, thật là một người đàn ông đẹp trai.
“Tống Kỳ, vị này là…” Tống Lam cũng chú ý tới người đàn ông này, tuy rằng so ra anh ta kém sắc hơn Hoắc Minh Vũ, thế nhưng, so với bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng gặp cũng đẹp hơn nhiều.
“Tôi là…”
“Tôi nói cho anh biết, anh không được làm bạn trai cô ta, đời sống cá nhân của cô ta rất hỗn loạn.” Ôn Nhược Vũ lập tức ngắt lời Mai Thanh Lâm nói, đồng thời thề thốt: “Không tin anh hỏi những người đang ngồi xem, ai cũng biết danh tiếng của cô ta không hay ho, anh đừng để bị lây xui xẻo lên người mình.”
“Hóa ra là như vậy!” Mai Thanh Lâm như có điều suy nghĩ.
“Đương nhiên, đây là chị cô ta, không tin anh hỏi cô ấy đi.” Ôn Nhược Vũ lập tức kéo Tống Lam: “Cậu nói cho anh ấy biết, em gái cậu là ai!”
“Ôn Nhược Vũ, cậu đừng nói nữa, Tống Kỳ sẽ thay đổi mà…” Một lời của Tống Lam chặn kín tất cả đường lui.
Mai Thanh Lâm gật đầu, cười nhạt, nhìn về phía bọn họ: “Nhưng tôi cảm thấy bạn gái tôi rất tốt!”
Tống Kỳ ngước mắt nhìn Mai Thanh Lâm, trán nhăn lại, anh ta muốn làm gì?
“Tống Kỳ, em có bạn trai?” Tống Lam rất giật mình, chân mày của cô ta cũng nhíu chặt.
Hiển nhiên, việc cô có bạn trai đẹp trai như vậy khiến cô ta rất không vui.
“Tổng giám đốc Hoắc.” Đột nhiên, một tiếng chào hỏi cắt đứt đoạn đối thoại của mọi người.
Mọi người ngoái đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Minh Vũ và Viên Thịnh Nam cùng nhau đi vào.
“Minh Vũ…” Tống Lam rất kinh ngạc, vội vàng cười bắt chuyện: “Minh Vũ…”
Người đàn ông nhìn về phía bọn họ rồi đi tới.
“Minh Vũ, anh xem, Tống Kỳ cũng có bạn trai rồi!” Tống Lam bước lên kéo cánh tay anh, vẻ mặt dịu dàng nói.
“Vậy sao?” Khuôn mặt anh tuấn của anh đầy vẻ mỉa mai và trào phúng, nhưng lại cất giấu điều gì khác sâu hơn.
Tống Kỳ rất không thích ánh mắt này.
Vì vậy, cô vô thức dựa vào lòng Mai Thanh Lâm: “Anh rể, chị, đây là bạn trai em, Mai Thanh Lâm!”
“Cô ấy là bạn gái cậu?” Ánh mắt của người đàn ông nhìn về phía Mai Thanh Lâm, thâm thúy mà sâu thẳm.
“Đúng vậy, anh, đây là bạn gái của em, Tống Kỳ!” Mai Thanh Lâm cười nói.
Anh?
Anh ta lại gọi Hoắc Minh Vũ là anh? Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?