Chương 3: TUYÊN BỐ NGÀY ĐÍNH HÔN

Tống Kỳ nhận được tiền, vội vàng chạy đến bệnh viện nộp viện phí.

Sau khi trở lại phòng bệnh, người phụ nữ đang nằm trên giường thấy cô thì lập tức ngồi dậy khẽ gọi: “Tống Kỳ…”

“Mẹ.” Tống Kỳ chạy lại, lo lắng hỏi: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ? Mẹ đói bụng sao? Con mua cho mẹ chút gì ăn nhé?”

“Con nhóc ngốc này, ban nãy con mới nhờ người đưa cơm cho mẹ đấy, mẹ không đói.” Bạch Yên cầm tay cô, xót xa nói: “Bố con không bảo con ở lại sao, nghe nói ở ngoài tuyết rơi rồi, con lạnh không?”

Bạch Yên nói xong thì kéo tay cô đặt trong chăn mình.

Lòng Tống Kỳ ấm áp, cô lắc đầu: “Con không lạnh.”

Bạch Yên đau lòng nhìn cô, kéo cô ngồi xuống, nhìn thoáng qua tóc cô: “Tóc của con…”

Tống Kỳ ngạc nhiên nhìn tóc mình. Tóc của cô vốn là màu đen, nhưng vì muốn giả thành chị nên cô mới nhuộm tóc.

“Dạ, do chị đấy ạ. Con đi tới hỏi mượn tiền bố, đúng lúc gặp chị đang làm tóc, chị bảo con cũng vào làm một chút.” Tống Kỳ kéo kéo tóc mình: “Mẹ thấy sao, hơi kì lạ đúng không?”

“Đẹp, đẹp mà…” Bạch Yên cười nói, sau đó cẩn thận hỏi: “Chị con… Chị con có nói gì không?”

“Chị ấy, chị ấy bảo là khi nào hết bận thì sẽ tới thăm mẹ!” Tống Kỳ né tránh ánh mắt mẹ mình.

Bạch Yên cũng hụt hẫng, bà không nói gì thêm.

Nhưng ánh mắt của bà hiện lên sự thất vọng và cô đơn.



Thật ra trong lòng hai người đều hiểu rằng Tống Lam không muốn nhận hai người.

“Được rồi mẹ à, bố bảo mẹ mau dưỡng bệnh cho tốt đi.” Tống Kỳ lập tức đổi chủ đề.

Bạch Yên nhìn cô, nở nụ cười cay đắng: “Tống Kỳ, sau này đừng hỏi mượn tiền bố con nữa. Ông ấy có… có gia đình của mình rồi, con đến đó cũng không hay lắm đâu. Căn bệnh này của mẹ khó mà trị dứt lắm…”

“Mẹ, mẹ nói gì thế. Bố nói rằng không có tiền thì bảo ông ấy, dù sao thì con cũng là con ông ấy, sao ông ấy nỡ để con mất mẹ được!”

Viền mắt Bạch Yên đỏ lên, bà kéo tay cô, Tống Kỳ thuận thế tựa lên người bà, đôi mắt cô cũng đỏ lên…

Ngày hôm sau.

Giữa trưa, Tống Kỳ đến nhà ăn lấy cơm rồi cùng ngồi ăn với Bạch Yên trong phòng bệnh.

“Ôi, mau nhìn này, thằng nhóc này đúng là đẹp trai!” Đột nhiên dì Khương nằm giường bên cạnh cảm thán một câu.

Tống Kỳ và Bạch Yên nghe thế thì nhìn về phía TV.

Trên màn hình TV chiếu hình ảnh một đôi trai tài gái sắc. Tống Kỳ nhíu mày, hơi lo lắng nhìn Bạch Yên.

Quả nhiên tay bưng bát của Bạch Yên run lên. Lý do là vì cô gái đứng bên cạnh người đàn ông trong TV kia, đó chính là con gái của bà, Tống Lam!

Có rất nhiều phóng viên nhào lên phỏng vấn họ.

“Tổng giám đốc Hoắc, anh thật sự muốn đính hôn với cô chủ nhà họ Tống sao ạ?”

Có rất nhiều micro giơ lên, dường như chỉ hận không thể nhét vào miệng bọn họ.



Người đàn ông trên TV không nói lời nào, anh chỉ đứng ở đó thôi nhưng lại khó mà che giấu nổi sự kiêu ngạo trời sinh khiến đám phóng viên nghẹt thở.

Tống Lam cắn môi, hơi thấp thỏm nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.

Ngay lúc này, người đàn ông lạnh lùng nở nụ cười, ôm chầm cô gái bên cạnh rồi cười khẽ: “Hoắc Minh Vũ tôi chính thức thông báo, thứ bảy tuần sau tôi sẽ đính hôn với Tống Lam, con gái của Tống Bằng!”

Lập tức có vô số ánh đèn flash nháy lên. Cô gái đứng bên cạnh người đàn ông bịt miệng kinh ngạc, sau đó rơi nước mắt.

Một giây sau, trên màn hình lập tức xuất hiện rất nhiều tiêu đề.

“Người đàn ông khiến vô số phụ nữ điên cuồng, tổng giám đốc tập đoàn SKI với giá trị hơn mấy trăm tỷ đồng.”

“Hoắc Minh Vũ tuyên bố ngày đính hôn với cô chủ nhà họ Tống.”

“Thì ra là nhà giàu số một thành phố Nam Dương, đúng là trai tài gái sắc!” Dì Khương vừa ăn cơm vừa cười cười bình luận.

“Mẹ…” Tống Kỳ thở dài một tiếng.

Tay của Bạch Yên run rẩy, cuối cùng bà từ từ đặt bát xuống.

“Mẹ…”

“Tống Kỳ, mẹ muốn ngủ một lát…”

Tống Kỳ mím môi, cô định nói điều gì đó nhưng lại không biết nên an ủi mẹ thế nào. Cô khẽ thở dài một tiếng, đeo khẩu trang vào, cầm bát đũa ra ngoài.