Chương 12

Vậy là một tuần trôi qua, cuối cùng ngày tụi nó mong đợi cũng đã tới.

Hôm nay là 30 Tết.

Mặc dù là một con sâu lười nhưng hôm nay nó dậy rất sớm, phụ mẹ lau lá

rong, nấu đậu xanh, vo gạo nếp để chuẩn bị gói bánh. Khắp gian bếp đâu

đâu cũng thấy náo rau củ, nào trái cây, nào thịt cá, xoong nồi, muỗng

đũa,... cứ như bày ra đem bán ngoài chợ ấy.

Sáu giờ sáng

Ông mặt trời bắt đầu nhô lên sau những rặng núi, từng ánh nắng tinh nghịch

len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu thẳng qua những giọt sương sớm làm chúng

trở nên lung linh như những hạt pha lê. Phía bên kia một vài chú họa mi

khoác trên mình bộ lông xanh lá bóng mượt đang cất tiếng líu lo, bên

cạnh là vài chú chim chích nhảy nhót từ cành cây này sang cành cây khác. Xung quanh trăm hoa khoe sắc, đua nở dưới ánh bình minh. Ngoài đường

quốc lộ, tiếng xe cộ bon bon, tiếng còi xe ing ỏi vội vã. Người đi chợ

Tết cả hàng dài, mua nào hoa mai hoa đào, mứt gừng, mứt dừa, bánh kẹo

các loại,...vân vân...Khu bán quần áo cũng đông nghịt người. Người đo,

người lựa, người chào hàng, cái này đẹp, cái kia đẹp, thật là náo

nhiệt.Tạm rời xa đường phố ồn ào đông đúc, quay lại với nhà nó nào.

Hiện tại là mẹ nó đang chỉ nó cách gói bánh. Mấy năm trước tất cả đều do một tay mẹ nó làm hết, nó chỉ việc ăn thôi. Năm nay lớn rồi phải tập làm

chứ. Mà hình như cái bánh ghét nó lắm hay sao ấy, cứ gói lá xong cột lạt là lại bị bung hết ra làm nó bực cả mình. Đang chiến đấu với mấy cái

bánh thì nghe có người gọi:

-Nguyệt Anh ơi! Có nhà không?

À ra là Quân và Ngọc. Nó vội bỏ mấy cái bánh xuống rồi phóng ra mở cổng:

-May quá vừa đúng lúc vào phụ tui gói bánh gấp.

Chưa kịp ú ớ gì, Quan với Ngọc đã bị nó lôi thẳng xuống bếp. Đưa cho mỗi người một đống lá và lạt, nó hất cằm nói:

-Rối đấy gói đi.

Hai đứa tròn mắt nhìn những thứ trước mặt nuốt nước bọt cái ực rồi cũng cúi xuống gói gói, cột cột. Khổ nỗi hai đứa cũng có biết gói đâu chả biết

phải làm sao.

Này Nguyệt Anh, gói vầy phải không? -Ngọc đưa cái bánh cho nó xem.

Trời đất mạ ơi, gói bánh chưng mà bã đem cuộn tròn còn có một nắm là sao. Nó nhì Ngọc hỏi lại:

-Cái này là bánh chưng hả?

Ngọc nhìn nó cười cười :

-Ò ừm chắc thế. Mà không giống cái tui hay ăn lắm.

-Bà hay quá, gói lại đi tui chỉ cho. À Quân gói được không? -Nó quay qua nhìn Quân

-À hả? Ừm cũng được. Phải như vầy không?

Bánh của Quân thì có thẩm mĩ hơn của Ngọc chút xíu, ít ra vẫn nhìn ra hình

vuông. Chỉ có điều cái bánh dẹp lép cứ như kiều viên thịt rồi đập cho nó dẹp xuống xong đem chiên ấy.

Nó nhìn tác phẩm của hai người không khỏi cảm thán. Mặc dù nó cũng chỉ mới học trước hai đứa kia khoảng tiếng đồng hồ.

-Lạy thần! Không biết sao không hỏi tui.

-Tui nghĩ nó cũng dễ với lại hình thức đâu có quan trọng bằng chất lượng. -Quân

-Vậy giữa hai cái bánh hai người làm với cai bánh mẹ tui làm, hasi người chọn cái nào?

-Đương nhiên là của mẹ bà rồi

-Vì sao?

-Đẹp mắt. An toàn. Chất lượng.

-Rồi đó nhá. Thôi đây tui chỉ cho. Làm như này trước xong cho cái này vào,

rồi cái này, gập mép này lại, lấy lạt cột như vầy là xong.

Quân với Ngọc cứ gật đầu liên tục nhìn nó chỉ cách gói. Cũng không quá khó.

Bắt tay làm thôi. Trong khi đó mẹ nó có việc đi đâu đó dăn tụi nó rửa

rau củ, gói nốt mươi cái còn lại rồi dọn dẹp giúp bà ấy.

Thật nhiều việc...

p/s: Mãi mới có thời gian đăng truyện. Haijz đi làm thật là khổ a.