Chương 2: Tìm được kim chủ

Khi suýt chút nữa thì xe đâm phải người, anh còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, tưởng rằng cô ấy đã sống lại.

Trần Chỉ Hạ thấy ánh mắt Trầm Mộc Tân đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó, cực kỳ có lực xuyên thấu, tóm lại là ánh mắt của anh khiến cô không được tự nhiên.

Ánh mắt cô hơi loé lên, nhìn lên màn hình di động của anh, giao diện là nội dung bài đăng của cô.

Khi Trầm Mộc Tân xuống xe xem xét, thấy màn hình di động vẫn hiển thị chưa tắt, hơn nữa còn là bài viết mình vừa đích thân điều tra.

“Năm mươi vạn, muốn cô làm gì cũng được?” Anh lại hỏi lần nữa.

Trần Chỉ Hạ ngây ngốc hai giây, nghĩ nghĩ, cảm thấy tình huống bây giờ chính là ‘bước ngoặt’!

Bị lừa tới khu nhà giàu, kết quả, khiến cô gặp được một người có lòng tốt thật sự sẽ cho cô mượn tiền?

Cô từ trên ghế sô pha trượt xuống, quỳ gối trước mặt Trầm Mộc Tân.

“Đúng, chi phí phẫu thuật của ba tôi thiếu năm vạn, nhà ở tôi cũng bán rồi, thật sự không mượn được tiền nữa, anh cho tôi mượn năm mươi vạn, muốn tôi làm gì cũng được, thật sự muốn tôi làm gì cũng được! Cũng có thể coi như tôi vay anh, tôi có thể viết giấy vay nợ…”

Trần Chỉ Hạ càng nói càng nhỏ, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trầm Mộc Tân, khiến trong lòng cô lại bắt đầu lo lắng.

Vào lúc cô cảm thấy không còn cơ hội nữa, lại nghe được Trầm Mộc Tân hỏi: “Ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện số một Ninh Thị, lần này ba tôi phẫu thuật mổ u não, tôi có thể cho anh xem hồ sơ bệnh án, trong di động của tôi cũng có hồ sơ…” Trần Chỉ Hạ sợ anh không tin, cô vội vàng tìm kiếm trong di động của mình, cho Trầm Mộc Tân xem hồ sơ ở bên trong.

Cô luống cuống tay chân, Trầm Mộc Tân vẫn bình tĩnh thản nhiên: “Cho tôi số tài khoản ngân hàng.”

Trần Chỉ Hạ ngây ra, nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng lại đây, nhanh chóng đọc số tài khoản ngân hàng cho Trầm Mộc Tân.

Chẳng bao lâu sau, cô nhận được một bản hợp đồng điện tử, nhìn vị trí bên A đã có chữ ký của anh.

Trong lúc cô ngủ, anh đã chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng rồi?

Trần Chỉ Hạ có chút cảnh giác, nhưng vì tiền, cô vẫn ký tên mình lên, huống hồ, bản hợp đồng có thời hạn là một tháng, cùng lắm là trong một tháng này, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, còn tốt hơn nhiều là bán cả cuộc đời của mình.

Nhìn tin nhắn ngân hàng nhanh chóng được gửi tới, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Không chỉ năm mươi vạn, Trầm Mộc Tân cho cô một trăm vạn!

“Anh Trầm!” Trần Chỉ Hạ muốn nói, anh chuyển thừa cho cô năm mươi vạn.

“Cho cô hai ngày sắp xếp việc riêng của cô, sau này tất cả mọi việc của cô, sẽ do tôi định đoạt.” Nói xong, Trầm Mộc Tân cho cô rời đi.

Trần Chỉ Hạ cầm tiền, vẫn có chút cảm giác không chân thật.

Khi về tới Ninh Thị, đóng đủ tiền phẫu thuật, nhìn số dư trong thẻ, cô mới tin, tất cả mọi chuyện đều là thật.

Cô lừa ba mình là đã vay tiền ngân hàng để đóng tiền phẫu thuật, còn nhờ sẹ giúp đỡ của một đồng nghiệp, đã tìm được một công việc có lương cao, chỉ là hai ngày nữa cô sẽ phải đi làm ngay, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể thuê một người tới chăm sóc ba, tới ngày ba phẫu thuật, cô nhất định sẽ nghĩ cách tới bệnh viện.

Sau khi sắp xếp hết mọi việc, Trần Chỉ Hạ mới không yên tâm tới Hải Thị, đi tìm Trầm Mộc Tân.

Khi bước vào căn biệt thự xa hoa đó một lần nữa, trong đầu cô không ngừng nghĩ tới các loại tình huống, nghĩ Trầm Mộc Tân sẽ làm gì cô.

Cho tới khi, cô bị Trầm Mộc Tân đưa vào một căn phòng.

Trong phòng có một chiếc giường bệnh, trên giường bệnh có một cậu bé trẻ tuổi gầy yếu, nhìn kỹ, trông có chút giống với Trầm Mộc Tân.

Đầu bệnh được nâng cao lên một chút, người đàn ông nằm trên đó, đôi mắt đen nhánh vô hồn hơi hé ra, trống rỗng có chút dọa người, nếu không phải có dữ liệu đang dao động trên máy điện tâm đồ, Trần Chỉ Hạ sẽ cho rằng người này đã chết.