Chương 4: Từ nay chính thức theo đuổi cậu, mộc lạc hi
Triều Khắc Hàn từng bước xuống tới cửa lớp, từ xa đã nhìn thấy nó đứng ôm cửa ăn vạ. Khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng, hắn chậm rãi bước đến cạnh nó.
Nó đang đứng trước lớp, ôm lấy thành cửa, đôi má phúng phính ép sát vào nhìn cực kì dễ thương.
Hắn nhíu mày, nó dễ thương như vậy là chỉ mình hắn được thấy, không cho bất cứ ai nhìn. Hắn đứng chắn ngay trước mặt nó, che hết toàn bộ ánh mắt đang hướng về nó.
Lúc này nó mới sực tỉnh, đứng thẳng người nhìn hắn
– Sao rồi??
– Hai người nói gì hả? Cậu ta tỏ tình à?
Hắn chưa kịp trả lời Ly Hân đã xen vô hỏi, tuy Dĩ Hằng rất đẹp trai, cô rất thích nhưng mới chỉ dừng lại ở mức ngưỡng mộ thôi, không đáng kể.
– Hả tỏ tình á??
Nó mở to hai mắt, một lúc sau nhìn thấy biểu hiện không vui trong mắt hắn, liền phát hiện mình sai rồi.
– Tỏ tình cái rắm. – Nó cốc đầu cô – Khắc Hàn là của tao thôi.
Vừa nói nó bật lên kéo đầu hắn xuống ôm vào ngực, hắn bị kéo bất ngờ, mất thăng bằng xíu nữa té xuống đất. Lần nữa trong mắt hắn lại hiện lên ý cười sâu xa, đúng rồi, bé con, hắn chính là thích nó công bố chủ quyền như thế đối với mình.
Đặng Dĩ Hằng từ xa đi lại, vừa hay nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại không phục. Anh sẽ không tin nó đối với người khác ngoài Triều Khắc Hàn là không có cảm giác. Anh quyết tâm phải khiến nó thích anh, thích nhiều hơn cả hắn.
Anh đi ngang họ, dừng lại một chút trước nó. Nó lúc này mới buông hắn ra, để hắn đứng thẳng, chỉnh lại quần áo ngay ngắn. Nó không quan tâm lướt qua anh một chút, xoay người tính về lớp, liền bị anh kéo lại.
– Mộc Lạc Hi, tớ từ nay, chính thức theo đuổi cậu.
Nó bất ngờ, câu nói này có chút ngoài ý muốn, vậy lúc nãy không lẽ họ nói với nhau về nó? Rất nhanh nó lấy lại phong thái ban đầu, ánh mắt sâu thẳm, nó đang nghỉ gì anh hoàn toàn không đọc ra được. Chỉ có hắn đứng cạnh là đang mỉm cười, cười rất gợn đòn. Hắn biết nó đang nghĩ gì, biết cả nó sẽ trả lời thế nào, tình bạn mười lăm năm đủ để hắn hiểu hết nó.
– Tùy cậu.
Nói rồi nó lập tức quay vào lớp, hắn nhanh chóng đi theo, choàng tay lên vai nó ung dung đi vào. Nó ngước lên lườm hắn thật sắt, hắn chỉ nhe răng cười đáp lại nó.
Ngồi vào chỗ nó liền nghe thấy tiếng cười của Ly Hân, một tràng cười vô cùng sảng khoái.
– Nè.. Hahah.. Lúc nãy mày.. Hahahaah… Mày đó.
Vì cười mà lời nói của cô bị ngắt quảng, khiến nó nghe thật khó chịu.
– Cười xong rồi nói, còn không thì đừng nói.
– Được rồi được rồi. – Cô nhịn cười. – Lúc nãy mày không thấy mặt cậu ta, trời đất, mắc cười chết tao.. Hahaha. Lúc mày nói “tùy cậu” mặt hắn lúc đầu còn bất ngờ, lúc sau thì đen lại như than. Hahah.
Cô cười đến đập bàn, thật là con gái không có ý tứ. Nó cảm thấy so với vẻ mặt gì đó của anh ta, nó có hứng thú hơn với việc chọc cô.
– Ủa. Mắc cười hả?
Nó chớp mắt ngây thơ nhìn cô, rồi quat sang hắn, lập lại.
– Mắc cười hả?
– Không. – Hắn nhún vai.
Hai đứa này, đúng là kẻ tung người hứng mà, trời ơi, quê quá, muốn kiếm lỗ chui ghê. Mặt cô giận đến đỏ hết cả lên, vì xấu hổ mà cũng có chút xanh, như con tắc kè hoa.
– Mày.. Chọc tao.
– Hahahaha.
Nó ôm bụng cười, nói rồi mà, vẻ mặt này của cô so với anh ta mắc cười hơn nhiều.
Cả lớp lúc nào cũng thích xem ba người họ đấu khẩu, nên nguyên màn lúc nãy họ đã thấy hết rồi. Mà là sợ Trạc tiểu thư sẽ nổi giận nên ai cũng nhịn không dám cười.
– Nhịn gì chứ! Cười đi mấy đứa. Hahaha. – Nó như hiểu được mọi người đang nghĩ gì.
Cả lớp nghe nó nói vậy, như được đặc xá lập tức cười to. Ai chứ có Lạc Hi đảm bảo, họ chẳng còn sợ gì nữa.
Nói đi nói lại, lớp nó chính là đoàn kết như vậy, sóng gió cũng không tách rời. Trong lớp xung đột bao nhiêu, cùng nhau giải quyết xong rồi lại dính nhau như sam. Nhưng là không nghĩ tới bốn năm lại nhanh như vậy, thời gian họ còn lại lên nhau cũng chỉ vài tháng nữa.
– Cô vô, cô vô. Mấy đứa về chỗ!!!
Giọng của cái thằng tình báo của lớp bự như cái loa phát thanh. Cả lớp nháo nhào về chỗ của mình, tiết này là tiết sinh hoạt.
– Học sinh! – Con trưởng hô lớn.
– Được rồi, ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi cả lớp lại bắt đầu ồn ào, nói chuyện không ngừng. Cô lắc đầu, cái bọn này, có chuyện gì mà nói lắm thế này.
– Cả lớp im lặng. – Cô gõ bàn.
Mọi người lập tức im lặng, căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng quạt quay vù vù. Mọi năm vào thời điểm cận trung thu, trường đều có tổ chức lễ hội, sao năm nay lại yên tĩnh vậy.
– Trung thu sắp tới rồi, chắc các em cũng biết cô tiếp theo tính nói gì.
– Yeahhh
Cả lớp la to, chính là lễ hội, bọn họ chờ lâu lắm rồi nha.
– Năm nay khác một chút. – Cô ho khan vài tiếng.
– Ehh??
– Năm nay trường tổ chức cuộc thi got talent, không như mọi năm học sinh tự nguyện năm nay là bắt buộc mỗi lớp hai tiết mục.
– Hả??!! – Cả bọn lập tức ỉu xìu.
– Được rồi, yên lặng nào. Nghe cô nói, không đoạt giải cũng không sao, tham gia cho vui là được. Xem nào, ai tình nguyện? – Cô dịu dàng.
Nó công nhận, bốn năm qua cái lớp này chưa từng có sự im lặng đáng sợ vậy đâu, tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
– Không ai tình nguyện sao? Vậy chỉ định nha, hay muốn bốc thăm?
– Cô, cô ơi!! – Lúc này Ly Hân đột nhiên giơ tay.
– Ủa.. Mấy bữa tăng động quá ta. – Nó chọc.
– Im đi. Tao muốn hỏi cái này chứ phải tham gia đâu.- Cô liếc nó.
– Hân muốn hỏi gì? – Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
– Con muốn biết thể lệ cuộc thi và thi cái gì.
– Bất kì tài năng nào đều có thể thi, phân làm ba vòng, vòng loại, bán kết và chung kết. Năm nay là năm đầu, chỉ có quán quân, nên cô cũng không mong chờ tụi con đem giải về được đâu. – Cô cười. – Thế nào? Ai tình nguyện?
– Cô. – Ly Hân lại giơ tay.
– Con tình nguyện? – Cô bất ngờ.
– Không không. Con đề cử. – Cô xua tay.
– Ai?
– Mộc Lạc Hi. – Cô la lớn hết sức.
– Hả?? – Nó đang mớ ngủ lập tức bật dậy. – Không không không.. Con.. Con không tham gia đâu.
– Lạc Hi hát hay lắm đó cô. – Cả lớp lại bắt đầu nháo nhào.
Trời ạ, ai mượn thêm dầu vào lửa vậy? Cái bọn này đang kêu gọi mình đánh tụi nó hả.
– Đúng đúng. Hát rất hay. – Ly Hân gật gù.
– Dương cầm còn rất giỏi. – Hắn bên cạnh mắt cũng không mở, nói.
– Mày.. – Nó trừng hắn. – Muốn chết hả.
Nó quay qua nắm cổ hắn lắc lắc khiến hắn chóng cả mặt.
– Đương nhiên.. muốn sống. – Hắn nó đứt quãng.
– Yên lặng. – Cô gõ bàn. – Một tiết mục sẽ giao cho Lạc Hi, quyết định rồi, không bàn nữa. Vẫn còn một tiết mục khác.
Nó hậm hực ngồi xuống, thiệt đúng là tức chết mà, nó vốn sợ một mình đứng trước đám đông, làm sao nó có thể thi được. Hắn một tay chống trên bàn, tay còn lại thì nghịch tóc nó, nó buồn bực hất tay hắn ra, không thèm nhìn hắn. Một phần cũng tại hắn, đang yên lành chen vô làm gì, không giúp đỡ còn hùa theo con Hân.
– Giận? – Hắn chồm người lên để nhìn rõ mặt nó.
…
– Đừng giận.
Hắn nhích lại gần, nằm lên bàn nó, vừa vặn nó ngước xuống sẽ nhìn thấy khuôn mặt đẹp như hoa của hắn phóng đại trước mắt.
…
Nó vẫn không đáp.
– Được rồi. Tao giúp mày. – Hắn đứng lên.
Nó ngạc nhiên, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như thế? Chẳng lẽ chiêu cũ rích này đến giờ hắn vẫn bị lừa?
Hi Hi ngốc nghếch, là tình nguyện bị lừa, chứ không phải không biết mình đang bị lừa.
– Con, tham gia cùng Lạc Hi, song ca.
Cả lớp nghe tiếng nói lập tức quay lại, phải không? Người này bình thường không thích dính vào những thứ phiền phức này, với lại họ chưa bao giờ được nghe hắn hát nha..