- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất
- Chương 24
Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất
Chương 24
Gã đàn ông toàn thân đầy mùi rượu ấy rốt cuộc cũng thanh tỉnh vài phần, nước mắt nước mũi ứa ra vì đau, ánh mắt hoảng sợ. Cũng không biết là do sợ hay do cái gì khác mà gã khóc lóc om sòm.
“Đau quá, đau quá a a a!” tiếng kêu gào của gã vang vọng khắp căn phòng, “Tay, tay của ta!”
Bởi vì quá đau đớn nên gã không dám cử động mạnh. Gã thở hổn hển, mồ hôi ra như tắm, biểu tình gã vặn vẹo nhìn thiếu niên, “Buông, ngươi! Ngươi buông ra, chết tiệt! Ngươi dám đối xử với ta như vậy! Ta muốn gϊếŧ ngươi!”
Sát khí ở đáy mắt Mạc Tạp vẫn chưa tiêu tan, lại nghe thấy những lời đổ thêm dầu vào lửa này khiến hắn càng bực bội. Hắn đạp mạnh vào bụng đối phương, “Gϊếŧ ta? Nếu như ngươi đã có ý tưởng này thì ta gϊếŧ ngươi trước để tuyệt hậu hoạn đi.”
“Ngươi phải biết rằng không ai biết chuyện ngươi tới đây, nếu như ngươi có chết ở đây thì ta cũng có cách cho xác ngươi biến mất mà không hề bị nghi ngờ.” Mạc Tạp âm trầm cười, lộ ra hàm răng trắng. Hắn đạp vào cái bút một lần nữa khiến gã đàn ông lại rít lên.
Thị vệ tuần tra bên ngoài cửa nghe thấy tiếng thét như vậy chỉ cười đầy ẩn ý nhưng không bao lâu gã đã phát hiện ra có gì đó không đúng nên đã tông cửa vào. Ngay khi nhìn thấy cảnh trong phòng, súng quang trong tay gã suýt rơi xuống.
“Gϊếŧ nó cho ta, nhanh lên!” Gã đàn ông bị đạp dưới đất gào lên, khuôn mặt tràn ngập sự hung ác oán độc.
Thị vệ lập tức rút sũng chĩa vào Mạc Tạp. Mạc Tạp lập tức lướt qua nhanh như một cơn gió, gã thị vệ đã bị đánh gã và súng cũng bị hắn đoạt mất.
Gã đàn ông chưa bao giờ tưởng tượng được một thiếu niên lại có khả năng như vậy. Sắc mặt gã tái xanh, “Sao ngươi lại vô dụng như vậy?!”
Thị vệ hổ thẹn nhưng không có cách nào phản bác cả. Gã không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình nữa, “Đại nhân, xin lỗi, thuộc hạ thua.”
“Hiện giờ ngay cả tay sai của ngươi cũng không thể giúp ngươi được nữa thì ngươi gϊếŧ ta kiểu gì?” Mạc Tạp cười gằn một tiếng, lắc lắc súng quang trong tay. Đồ chơi này thật thú vị a. Thế giới mà hắn đi qua trước đây khoa học kĩ thuật không phát triển được mạnh như vậy. Thế giới này đã hướng tới phát triển ra ngoài vũ trụ rồi.
“Ngươi….Ngươi không thể gϊếŧ ta! Ta là đại công tử nhà công tước Wright!” Bị sát ý áp bách, gã đàn ông hoảng sợ run rẩy. Trong lòng gã đang mắng thằng tiện chủng kia hàng nghìn lần.
Ở đây lấy đâu ra đóa hoa cúc non, rõ ràng là hoa ăn thịt người!
Thằng tiện chủng kia còn dám đảm bảo với gã thiếu niên xinh đẹp này bị hoàng thất bỏ qua.
“Muốn bạo người khác thì phải có giác ngộ một ngày sẽ bị bạo!” Mạc Tạp híp mắt cười, giọng nói vang vọng, “Đi, thượng gã cho ta.”
Hắn đang nói cùng với gã thị vệ. Gã thị vệ nhìn đôi mắt của Mạc Tạp, cả người đều mơ hồ hốt hoảng, sau đó, thân thể gã tự động đi tới chỗ của đại công tử của công tước.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?! Chết tiệt, ngươi dám chạm vào ta?! Hỗn đản, ngươi cút ngay….A!!!!”
Mạc Tạp để Tiểu Miêu mosaic hình ảnh hiện tại rồi nhàn nhã nhìn cửa sổ, “Nơi này cũng không tệ.”
Khác với đời trước, đời này Mạc Tạp tiếp nhận tất cả kí ức của nguyên chủ. Nguyên chủ tên là Posey Joy, là tiểu công tử nhà công tước Posy, bình thường luôn khúm núm sợ sệt. Cậu ta được chỉ định trở thành vị hôn phu của Nhị hoàng tử.
Dựa theo kịch tình trong tiểu thuyết, Posey Joyce là nhân vật chính thụ, dù ban đầu tính cách có mềm yếu nhưng sau một loạt biến cố, cuối cùng cũng lột xác để xứng với danh hiệu nhị hoàng tử phi. Trong tiểu thuyết, nhân vật chính thụ được an bài ở kí túc cá trong trường học của nhị hoàng tử, lúc này nhị hoàng tử lại đang hôn mê do chịu thương từ chiến trường, nhân vật chính thụ đã len lén trả giá để cứu hắn tỉnh lại.
Dù bị trọng thương nhưng nhị hoàng tử lại có khả năng ly hồn, trong thời gian hắn hôn mê, tất cả mọi thứ đều được hắn nhìn thấy hết thông qua linh hồn. Vì vậy, vốn ban đầu hắn phản đối vụ hôn nhân này nhưng sau một thời gian dài được Posey Joyce chăm sóc nên cũng đã chấp nhận. Trong lúc đó, phủ công tước Wright lại liên tục chống đối hắn khiến hắn nhìn ra được đâu mới là người thực sự quan tâm cho mình. Cuối cùng, sau khi tỉnh lại, nhị hoàng tử và Joyce dần dần đến với nhau.
Thế nhưng trong kí ức của nguyên chủ đời trước thì nguyên chủ đúng là vào kí túc xá do bệ hạ chỉ định nhưng ngày thứ hai cậu ta đã bị cưỡиɠ ɠiαи. Linh hồn nhị hoàng tử vừa hay có mặt ở đó và chứng kiến cảnh Posey Joyce hầu hạ dưới thân gã đàn ông khác.
Dưới tình huống như vậy, cậu ta không lời có thể giải thích, sau đó chuyện này bị truyền bá ra ngoài, phủ công tước Wright còn trắng trợn tung video lên mạng khiến danh dự của cậu bị hủy sạch. Bệ hạ biết mình chọn lầm con dâu như vậy, sao có thể không tức giận? Lại công thêm lời lẽ châm biếm của nhị hoàng tử nữa nên cuối cùng Posey Joyce đã mất hết danh tiếng và bị nhốt tại phủ công tước Posey suốt đời.
Không bao lâu sau nhị hoàng tử đã cử hành hôn lễ cùng với Mộ Uy – tiểu công tử nhà công tước Wright. Nhờ vào sự chống đỡ của hoàng thất nên phủ công tước Wright liên tục ám hại công tước Posey, cuối cùng ông bị vu là thông đồng với địch phản quốc nên đã bị xử tử, tước vị bị tước sạch, Posey Joyce cũng bị người ta quên lãng đến chết đói.
Thiếu niên kết hôn với vị nhị hoàng tử kia âm thầm tự cho bản thân mình là nhất! Ngay cả người mạnh nhất tinh hệ cũng nằm trong tay y!
Trước khi chết, Posey Joyce không hiểu vì sao cậu lại bị hại thê thảm như vậy nhưng Mạc Tạp hiểu, đó là nhân vật chính thụ này chỉ là một người qua đường trong văn xuyên không mà thôi! Chỉ cần nhân vật chính thụ ngã xuống thì người xuyên không sẽ có tư cách trở mình!
Đối chiếu kí ức và tiểu thuyết xong, Mạc Tạp cứng đờ người.
“Ta là nhân vật chính thụ?! Lại còn dây dưa với nhân vật chính công?!” Ai nói là bàn tay vàng chỉ là người bên lề chứ?! Chúa tể đang chơi hắn sao?! Thật ác độc. Chúa tể định cho hắn vừa làm tra thụ đi gϊếŧ chết nhân vật chính công vừa câu dẫn nam thần?!
Tiểu Miêu che miệng, “Đúng vậy.” Dừng một lát, giọng nói mang đầy sự hả hê, “Hơn nữa, chủ nhân, hình như ngài quên là hiện giờ nhân vật chính công có thể ly hồn….”
Biểu tình Mạc Tạp cứng đờ, “Ngươi nói xem mọi chuyện nơi này đều bị hắn nhìn thấy rồi chứ?! Nói cho ta biết, hiện giờ hắn đang ở đâu vậy?” Không hiểu sao Mạc Tạp có cảm giác đau trứng.
“Được!” Tiểu Miêu dừng lại vài giây, “Xin lỗi chủ nhân, ta không tra được, quyền hạn không đủ.”
A? Mạc Tạp nhướn mi, quyền hạn không đủ?! Tiểu Miêu là trợ thủ hắn mượn của chúa thể, quyền hạn không thấp, giờ lại nói là quyền hạn không đủ?! Chẳng lẽ nhân vật chính công có đẳng cấp rất cao?!
Mạc Tạp thở dài, “Dò xét vị trí nam thần.”
“Được….A?! Nam thần đang ở trong này, ở hộc tủ.” Tiểu Miêu kinh ngạc.
Khóe miệng khẽ co giật, Mạc Tạp nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Miêu. Chuyện này rất rõ ràng là do nhân vật chính công là nam thần. Cuối cùng, suy nghĩ của Mạc Tạp bị cắt đứt bởi tiếng rêи ɾỉ, lúc này, vị công tử kkia đã trợn trắng mắt ngất đi.
Thật là yếu ớt a.
Năm đó hắn đã trải qua bao nhiêu bão tố mà chưa đổ….
Đột nhiên nhớ tới Thẩm Tiêu, tâm tình tốt đẹp của Mạc Tạp tiêu tán. Hắn mấp máy môi, lôi cái camera ra, “Bây giờ ta là vị hôn phu của nhị hoàng tử, ngươi chỉ là một con cóc mà dám ăn thịt thiên nga. Nhược điểm của ngươi đã nằm trong tay ta, nếu muốn sống an lành ở tinh cầu thủ đô thì an phận thủ thường cho ta. Bằng không, ta không ngại đưa cho bệ hạ một phần hoặc công khai nó.”
Thứ đồ chơi này vốn là công tử nhà công tước đem đến để uy hϊếp Posey Joyce nhưng hiện giờ lại bị Mạc Tạp uy hϊếp lại. Do quá tức giận, gã lại trợn trắng mắt ngất xỉu.
“Ngươi, ngươi…..”
“Cút ra ngoài!” Tâm tình Mạc Tạp vốn không tốt nên hắn cũng không để ý tới tên pháo hôi này. Gã thị vệ kinh hoàng đứng dậy, ôm lấy vị công tử công tước kia chạy vội ra ngoài.
Nhìn cửa nửa mở nửa đóng, Mạc Tạp hơi hơi híp mắt. Cho dù thế nào thì hắn cũng phải đi xem nam thần của thế giới này a!
“Bàn tay vàng của anh ta là gì?”
“Là hệ thống.”
Mạc Tạp ngẩn người, cắn răng nói, “Ngươi nói hiện tại ta không chỉ phải chăm sóc anh ta mà còn phải làm hệ thống cho anh ta?!”
“Đừng lo chủ nhân, chúa tể đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Mỗi tháng bàn tay vàng của nam thần chỉ được sử dụng một lần.” Tiểu Miêu nhìn chủ nhân nhà nó cười xán lạn, nuốt một ngụm nước bọt, “Chúa tể nói, đây là cái giá phải trả cho việc bỏ bê công việc.”
Cho nên hắn phải bồi thường gấp đôi?! Mạc Tạp mấp máy môi, vẻ mặt khó chịu.
Mạc Tạp quyết định gọi người lên dọn phòng sau đó đá văng cửa đối diễn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường. Cốt truyện lúc đầu thì nhị hoàng tử cũng là một người can đảm nhưng lại không ai thương không ai xót, vì năng lực tốt còn bị đại hoàng tử ghen ghét. Nhiệm vụ lần này thất bại nên hắn không những bị hôn mê mà còn không ai đả động tới.
Cho nên so với hoàng gia vô tình thì sự trả giá của Posey Joyce càng đáng quý.
Vuốt vuốt cằm, Mạc Tạp cảm thấy hoàng đế hình như có ý định thăm dò a! Nếu nhị hoàng tử vẫn chưa tỉnh lại thì ông ta chỉ cố tình để hắn ở một chỗ không hỏi đến là để đại hoàng tử an tâm. Nếu như nhị hoàng tử có thể tỉnh lại là tốt nhất. Muốn hay không muốn thì hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân, nếu như không có năng lực thì chỉ có thể bị kiểm soát.
Vừa nghĩ, Mạc Tạp vừa đi đến bên giường, nhìn người đàn ông đang hôn mê ở đó, hắn giật mình.
Thẩm Tiêu…..
Hắn hốt hoảng vươn tay xoa nhẹ gương mặt của người đàn ông ấy, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên hàng mi, Mạc Tạp lộ nụ cười hoài niệm. Nhưng khi nhìn kĩ khuôn mặt ấy, nụ cười của hắn trầm xuống. Đôi môi của Thẩm Tiêu vừa mỏng vừa mềm mại nhưng người này lại khác xa, cho dù là gương mặt có năm phần giống thì cũng không phải là nam thần thích giấu đồ kia của hắn.
Hít sâu một hơi, hắn tự cảnh tỉnh bản thân mình, Thẩm Tiêu đã vĩnh viễn không thể trở lại được nữa rồi. Vì vậy, gương mặt hơi quen này đột nhiên lại có phần chướng mắt.
Tiểu Miêu lo lắng, “Chủ nhân, ngài cứ như vậy thì không được. Ảnh hưởng của Thẩm Tiêu lên ngài quá nặng, nếu không ta giúp ngài gạt bỏ tình cảm đi thôi.”
Mạc Tạp trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu, cười khẽ, “Ta biết rồi, ta sẽ khống chế tốt.”
Đem tất cả tâm tình khóa lại nơi đáy lòng, lúc này, Mạc Tạp mới nhìn về phía Nhị hoàng tử, “Ngươi thật đáng thương, đã trọng thương bất tỉnh lại còn không ai chăm sóc. Hay giờ ngươi chết luôn đi cho hết chuyện.”
Tiểu Miêu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: Chủ nhân, llinh hồn của nam thần còn đang nhìn chằm chằm ngài a!
Tiểu Miêu nghĩ không sai, từ khi bắt đầu, Wilmot đã để ý đến Mạc Tạp. Khi hắn vừa thoát ly cơ thể, còn đang ngốc ngốc không hiểu vì sao thì nghe thấy tiếng kêu rên nên đã bay tới và thấy được toàn bộ mọi chuyện.
Thiếu niên xa lạ này đem đến cho hắn một rung động quá lớn. Hắn thích cường giả cứng cỏi mà thông minh, chỉ qua mấy phút ngắn ngủi thôi thiếu niên đã hoàn toàn lật đổ hình tượng yếu ớt của mình.
Hơn nữa, thủ đoạn trả thù của thiếu niên cũng rất hữu hiệu, mặc dù hơi ác tâm một chút. Nhưng Wilmot cũng không bất mãn mà trái lại hắn còn cực kì thích cây hoa hồng mang gai này. Nghe nói vị hôn phu là một kẻ nhu nhược vô năng thì đến giờ Wilmot mới hiểu được cái gì gọi là lời đồn không thể tin.
Thủ đoạn của tiểu ác ma còn tàn nhẫn hơn so với hắn, ăn miếng trả miếng cực kì hung tàn, mà động tác đạp ngã gã thị vệ kia lại cực kì nhanh, chuẩn. Tiểu ác ma sao có thể là một kẻ vô năng?!
Lại nói nếu không phải là gặp duyên thì hắn chưa chắc đã biết bộ mặt thật của vị hôn phu đâu.
Đi theo tiểu ác ma tới phòng của mình, lại thấy hắn đạp đổ cửa phòng, Wilmot đột nhiên trầm mặc. Hắn bị ghét bỏ sao? Hoặc là thiếu niên này có mục đích gì đó mới đến bên hắn? Sau một hồi suy tư, Wilmot bay vào phòng và thấy tiểu ác ma lưu luyến vuốt ve mặt hắn, biểu tình ôn nhu vui sướиɠ.
Không hiểu sao Wilmot có cảm giác hai má nóng bừng. Chẳng lẽ vị hôn phu đính hôn vì thích hắn sao? Nhưng sau vài phút nhìn kĩ ánh mắt hoài niệm và bi thương của Mạc Tạp, hắn lại sốt ruột.
Vị hôn phu yêu người khác!
Tuy nói hắn chỉ thưởng thức cá tính của Posey Joyce nhưng dù sao tiểu ác ma cũng là vị hôn phu của hắn. Hiện giờ vị hôn phu của hắn lại vuốt mặt hắn rồi nghĩ đến người đàn ông khác. Ai có thể chịu được?! Wilmot lao ra định kéo tay Mạc Tạp nhưng hắn chợt nhìn thấy bàn tay trong suốt của bản thân, hắn thấy cực kì không cam lòng.
“Ngươi hẳn là cũng bất mãn về ta giống như ta bất mãn về ngươi a!”
Trong thoáng chốc, Wilmot nghe thấy được câu nói ấy, cả khuôn mặt tái xanh. Hắn đang bị ghét bỏ sao?!
Nhị hoàng tử vốn là nam thần mạnh nhất toàn tinh tế, được người người yêu kính giờ lại bị ghét bỏ! Wilmot cực kì khó chịu. Ai nói là hắn không cam lòng, rõ ràng là tiểu ác ma thích người khác nên mới không thích hắn! Nếu như so với những người khác hắn dám cam đoan hắn tuyệt đối yêu tiểu ác ma chân thành nhất.
Đúng là thiếu niên không có mắt nhìn người!
“Ngươi có thể tiếp tục mộng tưởng quân đội của mình nhưng cuộc sống của ta hiện giờ đang bị quấy rầy. Ta muốn trở thành một nhân viên nghiên cứu và chế tác trò chơi nhưng chỉ vì ngươi mà ta bị đưa tới trường quân đội – nơi cách xa với thế giới mà ta thích nhất.” Mạc Tạp ngồi bên người nhị hoàng tử, “Hiện giờ thì hay rồi, ngươi còn đang hôn mê. Chẳng lẽ ngươi định để ta thủ tiết?”
Biểu tình của Mạc Tạp dường như hoàn toàn không biết linh hồn của nhị hoàng tử vẫn còn ở đây, hắn chỉ yên lặng kể ra ước mơ của nguyên chủ, “Ta đã bị tước đoạt ước mơ, giờ còn bị người ta đâm cột sống mắng quả phu!”
Ta còn chưa chết. Wilmot lặng lẽ nghĩ nhưng suy nghĩ khó chịu khi biết mình có vị hôn phu giờ biến thành hổ thẹn. Hắn chỉ nghĩ tới mình bị hôn nhân trói buộc nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới đối phương, e rằng tiểu ác ma còn mất nhiều hơn so với hắn.
Nhị hoàng tử đột nhiên thấy uể oải. Không sai, người ta cũng không hiếm lạ gì mình. Cho dù chuyện đính hôn không phải là ý tứ của hắn nhưng hắn lại gián tiếp hại thiếu niên.
“Ban đầu ta rất ghét ngươi nhưng nhìn bộ dáng thê thảm hiện giờ của ngươi, ta lại thấy thăng bằng.” Mạc Tạp bỗng nhiên nở nụ cười, hắn sờ sờ khuôn mặt sắc bén của đối phương, “Kì thực ngươi cũng sống không tốt a! Sống trong gia đình hoàng gia ngay cả nửa bước cũng khó đi.”
Bị nụ cười kia mê hoặc, Wilmot ngơ ngẩn, chưa từng có người nhìn hắn với ánh mắt ôn nhu như vậy.
Không có ai biết được rằng vì bị đại ca hãm hại mà hắn mấy lần suýt chết, ngay cả phụ hoàng và mẫu phi cũng chưa bao giờ hiểu rằng hắn đã phải mệt mỏi thế nào, thậm chí còn quản thúc hắn khắp nơi. Mọi người trong tinh tế tung hô hắn bởi vì hắn mạnh nhưng không ai hiểu cho hắn cả.
Mạc Tạp sờ sờ trán của nam thần, “Trán nóng như vậy, lại phát sốt rồi!”
Lục tung khắp phòng không thấy chăn thừa, cuối cùng Mạc Tạp phải lấy chăn ở phòng hắn ôm về.
“Phát sốt phải đắp vào để ra đỡ mồ hôi là được.” Mạc Tạp lấy khăn lông ướt trong phòng tắm, vừa đi ra thì thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Mẹ nhà nó, cái tên thụ ẻo lả xinh đẹp này là ai?!
Nếu không phải giữa lông mày hiện ra vài phần sắc bén thì Mạc Tạp cực kì hoài nghi chính dung mạo khiến người ta muốn ngược đãi này chính là nguyên nhân khiến nguyên chủ thê thảm như vậy. Mạc Tạp hít sâu một hơi, gạt hết tóc ra sau đầu mới khiến cho khí chất của thân thể này sắc bén thêm một ít.
Mạc Tạp mím môi, hắn quyết định sẽ không soi gương ở thế giới này.
Wiilmot vẫn bay phía sau Mạc Tạp cực kì khó hiểu bởi hắn tự dưng thấy tiểu ác ma bực bội. Liếc nhìn cái gương trống rỗng, Wilmot thở dài, gương căn bản không thể soi linh hồn!
Sau đó, nam thần quyết định không soi gương nữa, vì soi có thấy cái gì đâu! Chậm rãi bay tới bên giường, hắn nhìn thân thể mình, khóe miệng giật giật. Vị hôn phu đem khăn phủ kín mặt hắn, chỉ lộ ra miệng và mũi.
Rốt cuộc là tiểu ác ma ghét dung mạo của hắn đến mức nào?!
Không phải, chẳng lẽ là…..
Chợt nhớ tới vẻ mặt hoài niệm của thiếu niên khi sờ mặt hắn, Wilmot đen mặt.
Sau khi bảo Tiểu Miêu đặt thuốc hạ sốt, Mạc Tạp nhanh chóng gửi tiền qua ngân hàng. Chỉ năm phút sau, thuốc được đưa đến, Mạc Tạp lại thêm cảm thán về tốc độ của thế giới này.
“Đây là thuốc chích vào mông?” Mạc Tạp mở hướng dẫn sử dụng, nhíu mày.
“Chủ nhân, ngài nói ngài muốn thứ hiệu quả nhanh nhất nên ta mới chọn cái này.” Tiểu Miêu cực kì ủy khuất.
Thôi, tiêm vào đâu cũng không sao cả. Mạc Tạp nở nụ cười ác liệt, “Nhị hoàng tử điện hạ, ngươi nên biết là thuốc chích mông mới là thứ có hiệu quả nhanh nhất. Dù ngươi có thể sẽ khó chịu vì ta cũng không có chứng nhận bác sĩ nhưng chắc chắn sẽ tiêm đúng chỗ thôi, dù có sai thì chắc cũng chỉ bán thân bất toại.”
Wilmot ngây người vì sợ. Linh hồn hắn run run rẩy rẩy vươn tay Nhĩ Khang, nghiêm mặt nói, “Chờ, chờ chút đã!”
Bán thân bất toại có thể dùng thuyền chữa trị nhưng nếu tiêm vào mông sẽ tổn thương lòng tự ái của đàn ông! Sau đó Wilmot mở mắt trừng trừng nhìn thân thể của mình bị lật sấp xuống và cởϊ qυầи ra.
Lúc này, hắn đột nhiên có tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục. Dù linh hồn không có cảm giác đau nhức nhưng cả người hắn héo rũ xuống.
Sau khi tiêm thuốc xong, Mạc Tạp còn vỗ một cái, “Chậc, cảm giác không tồi.” sau đó hắn lại nhéo một cái, “Rất co dãn a.”
Đáy lòng Mạc Tạp âm thầm cười rộ lên, chắc chắn lúc này nhị hoàng tử đang buồn bực đến chết rồi a. Nói cho cùng thì người đàn ông này cũng vô tội, nhưng kết cục thê thảm của nguyên chủ một phần cũng là do hắn nha. Mạc Tạp gãi gãi đầu, cuối cùng thì hắn vẫn không thể biện hộ vô tội cho nam thần sao?
Wilmot xấu hổ nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt khuyết thiếu biểu tình lộ ra sự xanh xao.
Tiểu hỗn đản chết tiệt! Em ấy đang đùa giỡn mình đi! Nhị hoàng tử sau khi bị đùa giỡn xong lộ sắc mặt xanh lét, rồi chuyển sang màu hồng. Một ý nghĩ quỷ dị hiện lên trong đầu hắn “Chờ xem, chờ đến khi mình tỉnh lại mình phải trả thù, mỗi ngày phải đánh mông tiểu ác ma.”
Tiểu Miêu yên lặng vây xem, nó phiền muộn sắp chết rồi. Đừng nói là nam thần chính mắt nhìn thấy mình bị hạ nhục như thế, ngay cả nó nghĩ thôi cũng đã muốn báo thù rồi a, chủ nhân!
Chăn của mình đã ở trên người Wilmot nên Mạc Tạp không thể về phòng mình.
“Chăn cho ngươi dùng, ta nằm ngủ ở đây luôn.” Mạc Tạp đẩy nam thần ra một đoạn rồi nằm xuống, kéo một nửa chăn cho mình, “May là ngươi không tỉnh, nếu không sau này ta làm sao mà tìm được người khác nữa.”
Tìm người đàn ông khác? Ánh mắt Wilmot chìm sâu xuống, bọn họ là vị hôn phu của nhau, người đàn ông khác là cái quỷ gì?! Đang nghĩ ngợi một hồi thì linh hồn đã bị kéo vào bóng tối.
Mạc Tạp đang nhắm mắt nằm nhưng không phải đang ngủ mà hắn đang nói chuyện với Tiểu Miêu.
“Dựa theo cốt truyện thì nhị hoàng tử sẽ trở về trong cơ thể từ bây giờ tới 4 giờ sáng. Chủ nhân, hiện giờ ngài hãy tải bộ số hiệu này vào rồi trở thành bàn tay vàng cho nam thần đi!!”
Mạc Tạp trầm mặc hai giây rồi phun ra hai chữ, “Ha hả.”
Wilmot đang bị giam trong biển ý thức. Nơi đây chỉ toàn một màu đen và rộng lớn bao la. Tất cả lo nghĩ, bi phẫn giờ chỉ còn lại cảm giác cô tịch! Từ khi không ai quan tâm hắn, hắn vẫn luôn chờ đợi ánh sáng, cho dù là một chút leo lét cũng được.
Bỗng nhiên, một vầng ánh sáng vàng chiếu xuống, Wilmot ngẩn ngơ nhìn, đôi mắt tràn ngập tơ máu.
“Đây là….”
“Ta là Mạc, ta tới đây để trợ giúp ngươi. Đương nhiên, nếu muốn “trợ giúp”, ngươi phải “trả giá” nhiều hơn.” Mạc Tạp giờ đã hóa thành một dải số liệu màu xanh lá cây có điểm những ánh sáng vàng nên Wilmot không nhận ra hắn.
Tiểu Miêu len lén vây xem suýt nữa quỳ trước chủ nhân nhà mình. Chủ nhân đang oán niệm nhiều thế nào đây, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới đồng ý a!
Nam thần ngu xuẩn mở mắt, đôi mắt tràn đầy điên cuồng, “Được! Ta muốn ngươi trợ giúp!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất
- Chương 24