Trong chế độ phi hòa bình, ký hiệu của người chơi sẽ không hiện ra. Chỉ khi gặp người chơi khác lần đầu tiên, hệ thống mới đưa ra thông báo. Đây là điều Đường Tiêu biết được sau lần gặp Cố Tinh Thần.
Vậy làm thế nào để phân biệt người thường và người chơi?
“Những người ăn mặc bình thường này cơ bản không phải là người tôi cần tìm.” Đường Tiêu chắc chắn để Trần Quang và Chu Béo yên tâm.
Trần Quang không hiểu: “Giữa mùa hè mặc áo da là bình thường à?”
“... Đó là để chống zombie.”
Mặc áo da dù nóng nhưng dày. Bị zombie cắn cũng không dễ chảy máu, nếu thời tiết cho phép, người ta còn mặc áo lông vũ nữa cơ.
“Vậy thế nào mới gọi là ăn mặc kỳ quái?”
Đường Tiêu suy nghĩ một chút: “Nhớ Cố Tinh Thần chứ? Không được, anh ta đẹp trai nên không đại diện. Ừm… hai người từng thấy củ cải biến dị chưa?”
“...”
Đường Tiêu chỉ có thể giải thích ngắn gọn. Những người chơi vào được “chiến trường” đều là những đại gia nạp tiền đỉnh cấp, trang bị và vũ khí của họ trong game nếu hiện thực hóa chắc chắn rất lộng lẫy. Thường không ai ngốc tới mức tự cởi giáp đỉnh cấp trước mặt zombie để ngụy trang.
Đường Tiêu chỉ mặc quân phục ngụy trang đơn giản nên không sợ gì cả, dù sao cô cũng chẳng có tiền.
Nghèo khó chính là ngụy trang đỉnh cấp tự nhiên.
Mấy người đàn ông to lớn từ xa đi tới cũng để ý thấy chiếc xe này, họ dang tay chặn xe lại, giọng rất to: “Anh bạn, các người cũng là người từ ngoài tới à?”
Trần Quang cảnh giác hạ cửa kính xe xuống: “Đúng vậy.”
Người đàn ông liếc vào trong xe, giọng còn to hơn: “Ai chà, các người thảm quá, sao cô em gái lại ăn mặc tệ thế này?”
Đường Tiêu, người duy nhất trong xe có vẻ là “cô em gái”: “...”
“Chúng tôi định đi siêu thị gần đây tìm đồ ăn, các người có muốn đi cùng không?” Mấy người đàn ông nhiệt tình mời gọi: “Ít nhất tìm cho cô em gái mấy bộ quần áo! Tôi biết một cửa hàng quần áo vẫn còn áo khoác bông bán chưa hết từ Tết, dày dặn lắm, chống cắn tốt. Có cần tôi mang về cho không?”
Sau khi bị từ chối, mấy người đàn ông vẫn tiếc nuối: “Chúng tôi từ phía Đông đến, định đi Tây Bắc, nghe nói bên đó ít người và ít zombie hơn. Sau này có duyên gặp lại nhé!”
Nhìn vẻ mặt phức tạp của mấy người trẻ, Trần Linh Linh bật cười: “Gặp được người tốt là điều tốt.”
Mặc dù chỉ giao tiếp ngắn ngủi với họ nhưng không khí trên đường trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều nhờ việc nhỏ này. Tuy nhiên không khí này không kéo dài lâu, nửa tiếng sau khi xe chạy, Trần Quang lên tiếng: “Ơ, sao tôi thấy có gì đó không ổn nhỉ?”
Đường Tiêu: “Càng vào trung tâm, zombie càng ít.”
Thông thường trung tâm thành phố có mật độ dân cư cao nhất, zombie cũng phải nhiều hơn khu ngoại ô. Nhưng hai bên đường zombie không hề có dấu hiệu tăng lên, các tòa nhà xung quanh cũng rõ ràng bị tấn công bởi vũ khí hạng nặng.
Trần Quang lưỡng lự: “Điều này có nghĩa là...”
Đường Tiêu kéo thấp mũ: “Điều này có nghĩa là chúng ta không đi sai đường, rẽ trái ở ngã tư tiếp theo, ở đó có người.”
Santana đột ngột rẽ vào con phố thương mại bên trái rồi đột ngột dừng lại.
- Có người chặn trước mặt.
Trần Quang thốt lên: “Củ cải biến dị?”
Người chặn xe rút súng lại, lẩm bẩm nói: “Hết hồn, tưởng người ta chết hết là có thể lái xe loạn xạ à? Nếu ở chỗ cũ của tôi, em vợ tôi sẽ tước bằng lái của cậu đó.”