Mọi người im lặng, nỗi đau mất đi người thân yêu là khó có thể xóa bỏ, may mắn là Trần Linh Linh đủ mạnh mẽ. Bà ấy quyết định mang theo con gái đi đến thủ đô, tiếp tục nguyện vọng của chồng, chờ đợi đến ngày thuốc giải được chế tạo.
"Chúng tôi sẽ cùng bà đi."
Trần Linh Linh kinh ngạc nhìn họ: "Các người thật sự nguyện ý mang tôi và Tiểu Hoa theo sao?"
Họ từ căn cứ trốn ra, không phải chưa từng gặp những người sống sót lợi hại, cũng không phải chưa từng cầu xin những người đó nhưng không ai chịu giúp đỡ. Còn người bình thường, tự cứu mình còn khó khăn huống chi giúp người khác.
Trần Quang rất giỏi an ủi người khác, thuyết phục được Trần Linh Linh, lại đi dỗ dành Tiểu Hoa. Nhưng dù hắn ta đẹp trai nhưng lại có vẻ bất cần đời, thêm cái đầu trọc lóc, Tiểu Hoa vừa thấy hắn ta đã sợ hãi, khóc thút thít mãi không cười. Ngược lại Chu Béo vừa đến gần, Tiểu Hoa không khóc nữa.
"Anh béo này cao quá." Tiểu Hoa kiễng chân mới tới đùi của Chu Béo.
"Chị này đẹp quá." Tiểu Hoa lại chạy đến bên chân Đường Tiêu, ánh mắt trong veo.
Trần Quang bị bỏ qua: "..."
"Anh cũng đẹp trai mà." Hắn ta cố gắng vớt vát hình ảnh của mình.
Tiểu Hoa bĩu môi, quay người trốn sau lưng Đường Tiêu.
Đường Tiêu cười thích thú, xoa đầu Tiểu Hoa: "Anh trông dữ này là Trần Quang, em có thể gọi là anh Quang."
Trần Quang: "Này này!"
"Anh cao cao kia là Chu Bảo, em có thể gọi là... anh Bảo?"
Tiểu Hoa nói với giọng trong trẻo: "Anh Béo!"
Chu Béo cười hề hề nói: "Được, gọi vậy cũng hay."
"Còn chị, chị tên Đường Tiêu." Đường Tiêu xoa xoa tóc mềm của Tiểu Hoa: "Gọi chị là chị là được."
Tiểu Hoa chớp chớp mắt, như nhớ ra điều gì đó: "Đường Tiêu, em từng nghe qua!"
“Ý của em là... có người muốn gϊếŧ chị?”
Tiểu Hoa hiểu mà như không hiểu, chỉ biết mô tả lại sinh động những gì mình nghe thấy.
“Tiết kiệm đạn đi, đây là để gϊếŧ Đường Tiêu. Đừng vội đắc ý, người ta là người đứng đầu bảng xếp hạng, cậu nghĩ người ta không có chuẩn bị sao?”
Đường Tiêu: “... Cảm ơn, chị đã hiểu đại khái rồi.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô quay đầu đi gõ hệ thống: “Bảng xếp hạng là chuyện gì?”
[Bảng xếp hạng là bảng tổng hợp điểm số hiện tại của tất cả người chơi trên bản đồ thế giới, hiện chỉ hiển thị mười vị trí đứng đầu. - Dịch vụ khách hàng của "Vô hạn tận thế" trực tuyến phục vụ bạn.]
“Tại sao tôi không thấy bảng này?”
[Quyền hạn này là một phần bồi thường cho người chơi mới, có thể mua...]
Đường Tiêu lạnh lùng đóng bảng thông tin.
Tổng thể mà nói, chỉ có người chơi nạp tiền mới thấy bảng xếp hạng, mà theo lời của người thứ ba, hiện tại cô đang đứng đầu bảng.
Điều này cô không hiểu lắm, trong cùng thời gian, vũ khí và trang bị của những người chơi khác đều cao hơn cô, tại sao cô lại là người có điểm cao nhất?
Điều kỳ lạ hơn là nếu cô hiện đang đứng đầu bảng thì ít nhất trong mắt những người chơi khác, cô thuộc phe mạnh, gϊếŧ cô thì rủi ro cũng lớn hơn. Cùng là một trăm điểm, tại sao họ lại chọn rủi ro lớn nhất để ra tay?
Chắc chắn có thông tin gì đó mà cô không biết.
Đường Tiêu ghi nhận điều này trong lòng, giải thích với mọi người: “Không sao, đây là thù riêng của tôi. Mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức, tôi ra ngoài xem xung quanh.”
Đứng ở cửa, cô kích hoạt Buff.
“Chế độ vô địch đã mở, thời gian còn lại 30 giây.”