*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đáy lòng Diêu Thanh bỗng nhiên run rẩy.
Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn Thẩm Độc, cảm thấy vẻ mặt của y bây giờ thực sự quen cực kỳ.
Mười năm trước, nàng cũng từng thấy.
Vào lúc ấy, nàng còn trẻ tuổi, nhưng đã là Tả sứ Thiên Nhai cốc.
Mà đại ma đầu trước mặt khiến hiệp khách giang hồ nghe tên thôi đã sợ mất mật đây, lúc ấy chỉ là một thiếu niên ngay cả gϊếŧ con dê cũng nhắm tịt mắt, là con trai độc nhất dưới gối Đạo chủ đời trước và Đạo chủ phu nhân.
Thiên phú bình thường, tâm tính không cứng rắn.
Lão Đạo chủ luôn nói, người này thủ đoạn nhu nhược, làm việc mềm yếu, nhân từ có thừa còn tàn nhẫn không đủ, không thể gánh nổi trọng trách của Yêu Ma đạo.
Cho nên lúc đó, từ trên xuống dưới, gần như không một ai nghĩ y đủ tư cách leo lên vị trí Đạo chủ, chấp chưởng Yêu Ma đạo.
Người họ xem trọng, là Đông Phương Kích.
Đệ tử tâm đắc nhất của lão Đạo chủ, sư huynh duy nhất của Thẩm Độc.
Tính tình hào hiệp, giỏi uống rượu, ngông cuồng điên loạn; hành sự túc trí đa mưu, giảo quyệt biến hóa khó lường, thường khiến người khác kinh ngạc, từng cho chính đạo ăn không ít thiệt; còn trên phương diện võ học, thiên phú cao, sợ rằng ngay cả Bồng Sơn đệ nhất tiên – Cố Chiêu bây giờ cũng không thể sánh bằng.
Có thể nói, khắp Yêu Ma đạo không ai không kỳ vọng.
Nhưng ai có thể ngờ…
Giờ đây Diêu Thanh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy.
Nàng rời khỏi Cô Nguyệt đình, nghe lệnh lão Đạo chủ mời Thẩm Độc qua, muốn y đi gặp lão Đạo chủ, nhưng tìm rất nhiều nơi, cũng không thấy bóng dáng.
Sau đó có thị tỳ nói rằng, y đang ở trên vách Thiên Nhai.
Vì thế nàng lên vách Thiên Nhai.
Lúc ấy là buổi tối.
Trăng sáng ngời ngời, treo trên màn trời, tỏa ánh bạc nhàn nhạt. Còn chưa đến gần nàng đã nhìn thấy thiếu niên mặc cẩm bào máu tím ngồi một mình bên cạnh vách núi, nhìn lên trời.
Vô Thương đao nằm bên chân y.
Thanh đao ấy vào lúc sinh nhật mười hai tuổi, được Đúc kiếm sư – Lê Viêm tự tay rèn bằng Tạo Hóa lư.
Trên sống dao, mũi đao khắc hoa văn vân lôi đỏ thắm, khi ấy vẫn chưa có mùi máu tanh nồng nặc, cho nên không khiến người ta có cảm giác yêu tà, mà đem tới cảm giác ôn hòa ấm áp.
Nàng bước đi rất nhẹ.
Nhưng vừa mới tới gần thôi, thiếu niên đã nhận ra sự có mặt của nàng.
Người nọ chẳng quay đầu, thậm chí tư thế ngắm trăng cũng không thay đổi chút nào, đưa lưng về phía nàng, mở miệng hỏi: “Cha muốn tìm ta?”
“…Phải.”
Không biết tại sao, một khắc ấy, trong lòng nàng bỗng có chút âm u, nên giọng nói cũng trầm hơn hẳn.
Thẩm Độc nở nụ cười.
Không biết cười vì bản thân mình, hay cười vì giọng nói của nàng tự dưng dị dạng.
Sau đó y đứng lên, nhặt Vô Thương đao bên chân, xoay người nhìn về phía nàng, khuôn mặt thiếu niên có hơi tái nhợt, đường nét gương mặt được ánh trăng rọi sáng, trong tuấn mỹ toát lên phần yêu dị.
“Diêu tả sứ cũng cảm thấy, Đông Phương sư huynh thích hợp hơn ta ư?”
Y cười với nàng, giống như với thường ngày, không có gì khác biệt.
Nhưng vào lúc ấy, trong lòng Diêu Thanh bỗng quặn thắt.
Đương nhiên nàng biết tại sao Đạo chủ muốn gọi Thẩm Độc tới.
Chính Thẩm Độc, dường như cũng hiểu, nên mới có thể trực tiếp hỏi câu này trong tình huống nàng chưa nói gì.
Đông Phương Kí©h thí©ɧ hợp làm Đạo chủ Yêu Ma đạo hơn Thẩm Độc ư?
Đúng thế.
Ít nhất ngay lúc đó, đây chính là đáp án trong lòng Diêu Thanh, nhưng nàng gần như tận mắt chứng kiến thiếu niên khôn lớn, không cách nào thốt đáp án tàn nhẫn ấy ra khỏi miệng.
Nhưng hiển nhiên, thiếu niên đã biết câu trả lời của nàng.
Vì vậy khẽ cười thành tiếng.
Cặp mắt đào hoa híp lại, cùng vầng trăng chiếu rọi sau lưng y, xán lạn như ánh bình minh, như giờ này khắc này.
Đến hôm nay, kí ức về đêm hôm đó, Diêu Thanh chỉ còn nhớ mang máng.
Chỉ biết rằng, Thẩm Độc đi vào, rồi đi ra.
Cầm Vô Thương đao.
Lão Đạo chủ và Đạo chủ phu nhân đã chết, đệ tử tâm đắc của họ – Đông Phương Kích trọng thương bỏ chạy, đa số người trong Yêu Ma đạo không phục, nổi lên trận nội chiến đại loạn, nhưng cuối cùng đều chết dưới đao của thiếu niên ngày xưa họ xem thường.
Rồi sau đó, Bùi Vô Tịch đến.
Thanh đao ấy, bị y tiện tay quẳng cho Bùi Vô Tịch, còn mình thì đổi sang một thanh kiếm không thể sánh bằng Vô Thương đao – Thùy Hồng kiếm.
Thực ra Diêu Thanh vẫn không rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Cũng không hề hỏi thử.
Nói một cách chính xác, toàn bộ Yêu Ma đạo đều giữ chuyện này kín như bưng, chỉ đoán rằng Thẩm Độc âm thầm tu luyện Lục Hợp Thần Quyết, mãi đến tận đêm đó mới nổi sát tâm, gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ gϊếŧ sư huynh.
Từ đó về sau, thiếu niên sáng sủa nàng từng quen biết, đã trở thành Đạo chủ Yêu Ma đạo đứng trên vạn người mà nàng cần quỳ gối cúi lạy.
Mãi cho đến ngày hôm nay.
Diêu Thanh hoảng hồn trong thoáng chốc.
Trên núi giá rét, không có tiếng chim líu ríu, cực kỳ yêu tĩnh.
Chỉ có âm thanh Thẩm Độc cắn nát cục đường.
Không nghe thấy Diêu Thanh đáp lời, y cũng chẳng vội, chỉ cầm hộp nhỏ, không nhanh không chậm nhặt từng viên đường, từng cục từng cục thả vào miệng, chậm rãi cắn nát.
“Răng rắc.”
Phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Rốt cuộc Diêu Thanh đã nghe lọt, tức thì trên trán đổ mồ hôi lạnh, nghĩ tới việc mình vừa mới thất thần, vội vàng quỳ gối xuống lần nữa: “Diêu Thanh đáng chết, vừa rồi, vừa rồi có hơi…”
“Ừm, thất thần.” Thẩm Độc biết rõ, trên mặt không có biểu cảm gì. “Nói một chút về Bùi Vô Tịch xem. Ngươi còn gọi hắn là Bùi tả sứ, chứng tỏ hắn chưa thể chấp chưởng Yêu Ma đạo, chưa thể soán vị ta.”
“Bùi tả sứ…”
Đối với Bùi Vô Tịch này, đáy lòng Diêu Thanh vô cùng rối rắm.
Có lẽ, không chỉ nàng, toàn bộ Yêu Ma đạo cũng thấy rất rối rắm.
Dù sao Đạo chủ cũng là kẻ thù của hắn, mà lại đi nuôi nấng hắn, nói chung vẫn khiến người khác lo âu, sợ lúc hắn đủ lông đủ cánh rồi sẽ báo thù.
Cho nên mấy năm trước đây, mọi người không ưa gì hắn.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì, thường có vài người tìm hắn gây chuyện, thực sự không muốn để hắn ở lại Thiên Nhai cốc. Nhưng hắn không chỉ ở lại, mà còn kiên trì trở thành Tả sứ Thiên Nhai cốc.
Còn mấy ngày nay…
Diêu Thanh đắn đo một lát, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu luôn dứt khoát nay kèm theo vài phần do dự: “Sau khi ngài xảy ra chuyện, trong Đạo đều nói là hắn ám hại sau lưng. Ngài cũng biết, mấy vị Hộ pháp Hùng Đại Hữu, Chương Bách không vừa mắt hắn từ lâu, chờ đợi thời cơ, muốn chống lại hắn. Tuy Bùi tả sứ không nói gì, nhưng đã có hành động, nắm hết quyền hành, cưỡng ép muốn áp chế bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn không phục, mười ba ngày trước, Hùng Đại Hữu bị hắn chém một đao, Chương Bách không phục, cũng bị đánh trọng thương. Hiện tại người trong Đạo rời rạc, tự làm theo ý mình, chia bè kết phái, thỉnh thoáng đánh nhau. Thủ đoạn của Bùi tả sứ ngài cũng biết, kết cục của những người này không tốt đẹp gì.”
Thủ đoạn của Bùi Vô Tịch, Thẩm Độc thực sự biết rõ.
So với thời điểm y tàn nhẫn nhất, còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Tất cả đều vì quá trình hắn thượng vị quá mức gian khổ, hung tính trong nội tâm bị kích phát, nếu không làm vậy thì không giữ vững được vị trí của mình.
Y bị ám hại, bị thương nặng phải bỏ chạy.
Sau đó tình hình của Yêu Ma đạo, y đoán không sai.
Chỉ có điều…
Thẩm Độc vân vê khối đường phèn trên đầu ngón tay, trong miệng vẫn ngậm một viên đã nát, hỏi nàng: “Vậy ngươi và Thôi Hồng, nghĩ thế nào?”
“Thuộc hạ thì
lá mặt lá trái(*), còn Thôi Hồng…”
(*) Hai mặt, chỉ người lật lọng, tráo trở.Lúc nói về mình, Diêu Thanh không giấu diếm chút nào, nhưng vừa nhắc tới thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình – Thôi Hồng, bỗng tỏ vẻ do dự hiếm thấy.
Thẩm Độc nhíu mày: “Thôi Hồng thì sao?”
Lúc này Diêu Thanh cúi đầu rũ mi mắt, đáp: “Thuộc hạ không biết.”
“Không biết, vậy chính là không giống ngươi.” Vẻ mặt Thẩm Độc chẳng chút ngạc nhiên, nhẹ nhàng đảo mắt, tiếp tục hỏi nàng: “Vừa rồi ngươi mới nói, ngươi và Thôi Hồng chia thành hai hướng, ai là người đề xuất ý kiến, ai là người chọn đường đi?”
“…”
Diêu Thanh ngây ngẩn cả người.
Nàng không phải kẻ ngốc, ngay khi Thẩm Độc vừa nói xong, nàng đã biết y muốn nói gì.
Bất Không sơn không nhỏ.
Dù phe chính đạo mai phục tầng tầng lớp lớp, họ cũng chưa chắc đã xui xẻo như vậy, đúng lúc giáp mặt. Hơn nữa lúc họ đến thần không biết quỷ không hay, sao có thể bị Đông Hồ kiếm tông mai phục?
Thẩm Độc đang nghi ngờ Thôi Hồng.
Nhưng giờ khắc này, Diêu Thanh phát hiện ra, mình không có cách nào bào chữa cho Thôi Hồng.
Nàng im lặng không lên tiếng.
Mà cũng giống như lúc trước, Thẩm Độc đã biết đáp án.
“Xem chừng là Thôi Hồng đưa ra đề nghị chia thành hai hướng rời đi, sau khi các ngươi tách ra không lâu, đã gặp mai phục của Đông Hồ kiếm tông ở chỗ này, đánh một trận gần như toàn quân bị diệt. Hắn đi ra từ hướng Đông, ta cũng mới từ hướng Đông đến đây, vừa gϊếŧ đám Thủ Chính tông xong, nhưng không nhìn thấy một người nào của Yêu Ma đạo hết.”
Diêu Thanh không còn lời nào để nói.
“Bộp” một tiếng vang nhỏ, Thẩm Độc thả viên đường vào hộp, gập ngón tay đóng nắp hộp lại, nét mặt lạnh lùng thản nhiên, nhưng trên môi luôn treo nụ cười không hề tiêu tán, lộ ra vẻ tà ác ngoan lệ khiến lòng người sợ hãi.
“Ta đã nắm được tình hình, ngươi về Thiên Nhai cốc trước đi.”
Nàng về trước?
Diêu Thanh ngẩn ra, theo bản năng hỏi một câu: “Còn Đạo chủ…”
“Ta có hẹn, còn chút việc khẩn cấp cần xử lý, chờ xử lý xong, ta sẽ quay về.” Thẩm Độc không nói gì thêm nữa, thậm chí còn không liếc mắt nhìn mười sáu người của Yêu Ma đạo sau lưng Diêu Thanh, xoay người rời đi. “Thấy Bùi Vô Tịch, không cần che giấu chuyện của ta.”
“Vâng.”
Diêu Thanh không rõ dụng ý của Thẩm Độc.
Từ trước đến giờ, thủ đoạn của Bùi Vô Tịch không hề kém cỏi, chỉ ngắn ngủi một tháng qua đã khống chế hơn nửa Yêu Ma đạo, nhưng không rõ vì sao, trước đó đang vô cùng nôn nóng thô bạo, ngược lại mấy hôm nay bỗng không có hành động gì.
Nhưng nếu tin tức Thẩm Độc bình yên vô sự quay về truyền đến tai thì chưa biết đâu mà lần.
Trời mới biết hắn có điên lên làm bậy hay không, hoặc là đã sắp xếp mai phục hoàn hảo, chỉ chờ Thẩm Độc?
Chẳng qua Thẩm Độc đã sớm không còn là thiếu niên cần người lo lắng cho mình như trước kia nữa.
Mấy năm gần đây, hành động của y đã vượt xa tưởng tượng của mọi người. Làm việc, tất nhiên cũng có ý đồ của riêng mình. Bình tĩnh xem xét lại, Diêu Thanh không nghĩ mình bằng được một phần mười y.
Cho nên giờ đây, chỉ đành nhìn chăm chú bóng dáng Thẩm Độc khuất dần.
Lúc này, mặt trời đã treo cao.
Sườn núi phía bắc Bất Không sơn, Cố Chiêu đợi đã lâu.
Từ đằng xa thấy y quay về, nụ cười biến mất lúc trước lập tức hiện ra, trở thành Cố Chiêu với vẻ ngoài không tì vết.
“Đi lâu thế, ta còn tưởng ngươi chết luôn ở đấy rồi.” Hắn nhìn y lại gần, trong giọng nói mang theo giễu cợt chọc tức, “Gặp phải chuyện gì thế?”
Thẩm Độc không đáp lời.
Y ngồi xuống đối diện Cố Chiêu như vừa nãy, sau đó nhấc bầu rượu lên, rót cho mình một chén, hỏi ngược lại: “Tháng trước, ngươi nói ngươi có tin tức của hậu nhân Võ thánh Lâu Đông Vọng, muốn hẹn ta đến bàn chuyện đại sự. Chỉ tiếc, còn chưa kịp bàn xong đã trở thành Hồng Môn yến. Bây giờ chỉ có hai ta, ngươi nói đi, ngươi thật sự có sao?”
“Đúng vậy.”
Đối với việc y không trả lời, hoặc nên nói là mắt điếc tai ngơ, Cố Chiêu hơi nhíu mày, nhưng không nổi giận, ngược lại thoạt nhìn vô cùng tốt tính trả lời câu hỏi của y.
“Hai tháng trước, ta đã tìm được hậu nhân của Lâu Đông Vọng. Bây giờ thêm lời ngươi nói, biết được một chút thực lực của thiền viện Thiên Cơ, vậy tất nhiên phải bắt thiền viện, tuân theo đạo nghĩa giang hồ, giúp vị hậu nhân này, thu hồi 3 quyển Phật Tàng thiền viện đang bảo quản.”
Một chữ “giúp” này, dùng thật quá mức đường hoàng.
Mười sáu năm nay, khắp giang hồ lùng sục hậu nhân của Lâu Đông Vọng.
Vì cái gì, Thẩm Độc còn không rõ?
Ai có thể tìm thấy hậu nhân Lâu Đông Vọng, khống chế trong tay thì có thể danh chính ngôn thuận tiến vào thiền viện Thiên Cơ, bắt họ làm theo nguyện vọng của Võ Thánh, giao 3 quyển Phật Tàng ghi lại tinh hoa võ học ra.
Về phần đến tột cùng Phật Tàng sẽ rơi vào tay ai…
Quả thực như con chấy bò trên đầu lừa trọc, thấy rõ rành rành.
Thẩm Độc nhấp một hớp rượu, bật cười: “Tin tức này nếu truyền ra ngoài, giang hồ tất nổi lên mưa máu gió tanh. Dù ngươi có là Cố Chiêu – Bồng Sơn đệ nhất tiên thì cũng chẳng ai tin rằng ngươi chí công vô tư. Huống hồ ngươi là loại hàng gì, cũng không phải chỉ có mình ta hiểu rõ. Đến lúc đó, lật thuyền trong mương, người người lên án, vậy thì hoàn hảo quá rồi.”
“Thẩm đạo chủ thông minh sáng suốt, quả nhiên bất phàm.”
Mấy câu của y, chẳng khiến Cố Chiêu hoang mang chút nào, ngược lại, hắn còn rất bình thản ung dung.
“Nhưng làm sao Thẩm đạo chủ biết ta không có thượng sách nhỉ?”
“Thượng sách?” Thẩm Độc cười nhạo. “Ngươi làm gì có cái thứ này, nhưng âm mưu quỷ kế thì đầy một bụng.”
Ngồi trước mặt người ta, tuôn lời nói xấu.
Chuyện như vậy, chắc cũng chỉ có y mới làm được.
Cố Chiêu liếc mắt nhìn y, giữa hai hàng lông mày đọng tiên khí khẽ chau lại, thoạt nhìn không vui, nhưng lời thốt ra khỏi miệng thì là: “Ngươi ăn đường?”
Trong không khí, nồng nặc mùi rượu.
Nhưng tu vi của hắn không thấp, ngũ giác vô cùng nhạy cảm.
Thoáng chốc vừa rồi gió nổi lên, tức thì ngửi thấy mùi ngọt thoảng qua từ người Thẩm Độc, hắn nhớ lúc trước không có.
Thẩm Độc thả ly rượu xuống, gật đầu một cái, cũng chẳng thèm giải thích thêm, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn: “Không rảnh phí lời với ngươi, nói dự định của ngươi đi.”
“…”
Cố Chiêu nhấc mắt lên, bình tĩnh nhìn y ba giây, nụ cười hạ xuống, vành môi kéo thẳng. Vung tay, trực tiếp hất bay bầu rượu trước mặt y, ném xuống vách núi.
Không nghe thấy âm thanh bầu rượu rơi.
Quá cao.
Tay Thẩm Độc bắt hụt, đôi mắt u ám chậm rãi giương lên, đối mắt với Cố Chiêu.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Cố Chiêu không sợ.
Thẩm Độc cũng không sợ.
Nhưng không ai động thủ, cả hai đều biết giờ không phải lúc.
Cuối cùng vẫn là Cố Chiêu mở lời trước: “Hậu nhân của Võ thánh ở trong tay ta, nhưng việc này ta không thể đứng ra. Nếu ngươi có hứng thú với 3 quyển Phật Tàng thì người này giao cho ngươi, để Yêu Ma đạo ra mặt ép lên Bất Không sơn, bắt thiền viện Thiên Cơ giao đồ. Còn ta sẽ dẫn đầu chính đạo trong thiên hạ, giống như thường ngày đối nghịch với ngươi, mượn danh nghĩa giữ gìn lẽ phải, suy nghĩ cho an nguy của hậu nhân Võ thánh, tiến lên Bất Không sơn. Ngươi tà ta chính như cũ, nếu lấy được Phật Tàng, không cần biết nằm trong tay ngươi, hay nằm trên tay ta, chúng ta cùng hưởng.”
Để y làm kẻ ác, ép thiền viện Thiên Cơ?
Tác phong làm việc của Cố Chiêu đúng là trước sau như một.
Thẩm Độc ngồi đối diện hắn, có thể quan sát đối phương kĩ càng, nhưng chỉ thấy được vẻ ngoài, không thấy rõ tim gan.
Cố Chiêu chỉ hỏi: “Ý ngươi thế nào?”
Thẩm Độc nở nụ cười: “Mặc dù thiền viện Thiên Cơ thanh cao ít nhúng tay vào việc giang hồ, nhưng chỉ một Thiện Tai thôi cũng cho ta và ngươi ăn mệt, chưa kể Yêu Ma đạo của ta cây lớn đón gió to, danh tiếng vốn không tốt. Một khi lên núi, ai biết có thành cua trong rọ của các ngươi hay không? Hồng Môn yến của ngươi suýt nữa gϊếŧ chết ta, sao ta biết lần này có phải bẫy rập hay không? Huống chi, sao ngươi biết, thiền viện Thiên Cơ chắc chắn sẽ giao ba quyển Phật Tàng ra? Nhỡ đâu, bọn họ không có, hoặc không cho…”
Mấy câu đầu nghe khá bình thường, nhưng câu cuối cùng…
Cố Chiêu nghe vậy, đáy lòng xao động.
Ánh mắt hắn rơi xuống, đặt lên quyển trục bên hông Thẩm Độc, cũng không kiêng dè, trực tiếp hỏi: “Ngươi vào thiền viện Thiên Cơ, không phải định nói với ta rằng, 3 quyển Phật Tàng đã nằm trong tay ngươi đấy chứ?”
“Ha ha ha, ta nào có bản lĩnh ấy.”
Thẩm Độc phủ nhận cực kỳ tự nhiên, không có một chút giả dối, vẻ mặt như nghe kể chuyện cười, mà lại toát lên tiếc nuối vô cùng.
Dù ai thấy thế cũng không nghĩ y đã lấy được.
Thực ra Cố Chiêu cũng chỉ hỏi vậy thôi.
Mặc dù khá tò mò đối với quyển trục treo bên hông Thẩm Độc, nhưng hắn không nghĩ Thẩm Độc sẽ treo 3 quyển Phật Tàng trên người một cách trắng trợn như vậy.
Huống chi, bên thiền viện Thiên Cơ cũng chưa thấy truyền ra tin tức Phật Tàng bị trộm.
Bởi vậy, mặc cho hắn đa mưu túc trí nhường nào cũng không chú ý đến chuỗi tràng hạt trên cổ tay trái Thẩm Độc – rõ ràng không hợp với thân phận của y.
Hắn chỉ cho rằng y gặp được kỳ ngộ.
Mà phật châu hẳn liên quan đến kỳ ngộ ấy, nhưng không thể nào liên tưởng với ba quyển Phật Tàng.
Hắn chỉ thấy chút tiếc nuối trong giọng điệu của Thẩm Độc, hẳn có quan hệ với “Tuệ tăng Thiện Tai”, vì vậy nở nụ cười, nhìn y chăm chú, cuối cùng nói: “Kế hoạch của ta là thế, nếu ngươi không muốn khuấy vũng nước đυ.c này thì cũng không sao. Ta sẽ tìm kiếm tiếp, chắc hẳn sẽ có người thấy hứng thú.”
Thực ra, bất kể là suy xét đến mức độ nguy hiểm hay tình hình của Thẩm Độc và Yêu Ma đạo hiện giờ, y chưa chắc đã đồng ý hợp tác với Cố Chiêu.
Cố Chiêu cũng cảm thấy, Thẩm Độc từ chối là điều rất bình thường.
Ngay cả Thẩm Độc cũng cho rằng như vậy.
Nhưng y không ngờ, vừa định mở miệng, y bỗng không tài nào nói nổi lời cự tuyệt, trong lòng đột nhiên hoảng hốt: Trở lại Bất Không sơn à…
Y nghĩ tới hòa thượng kia.
Sau đó ma xui quỷ khiến đáp: “Không, chuyến này, ta có hứng thú.”