Khi đến điện Tinh Cực, Ba Tiêu chạy đến gần, chớp mắt hỏi: “Lại có ai bắt nạt người sao?”
Oánh Cơ mỉm cười, chạm nhẹ vào trán nàng ấy: “Không có. Đi chơi đi.”
Ba Tiêu cười toe toét, nhanh chân chạy ra ngoài. Ở nơi mới, nàng ấy tò mò về mọi thứ xung quanh, nhìn ngó và hít hà khắp nơi.
Trải qua hành trình dài từ Bắc Thương đến đây, Oánh Cơ gần như đã kiệt sức. Nàng chỉ rửa mặt qua loa, trời chưa kịp tối đã mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi, rồi lại tỉnh giấc trước khi trời sáng.
Đêm khuya yên ắng.
Oánh Cơ mở chiếc hộp gỗ sơn mài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc nhỏ trong quan tài. Hồn phách trong quan tài đã sớm không còn phản ứng gì với nàng nữa.
Oánh Cơ nhớ lại lời của Thái hậu, bắt đầu mơ tưởng đến việc đưa hồn phách ấy vào vòng luân hồi.
Tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Oánh Cơ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cẩn thận thu dọn chiếc hộp gỗ sơn mài. Nàng mở một chiếc hộp khác chứa đầy yêu linh, bên trong viên ngọc quan tài càng lúc càng rung chuyển dữ dội.
“Cạch” một tiếng, một viên ngọc quan tài trong đó nứt ra.
“Không ổn rồi!” Oánh Cơ lập tức lấy linh khí ra khỏi túi Càn Khôn. Yêu cốt truỷ, khóa yêu trản, cách tuyệt chướng...
Trong tiếng hét chói tai của đám yêu linh, Oánh Cơ không ngừng lục tìm linh khí từ túi Càn Khôn.
Một luồng khói đen từ viên ngọc quan tài nhỏ bốc lên, sau đó nhanh chóng tụ thành thân yêu, là một con hoa yêu.
Cành hoa uốn éo, giận dữ lao về phía Oánh Cơ.
Khóa yêu trản không sao phát sáng được, Oánh Cơ hoảng loạn cầm yêu cốt trủy đâm về phía cành hoa đang quấn lấy nàng.
Hoa yêu kêu thét dữ dội, cành hoa chảy ra máu đỏ. Vô số cành hoa nhanh chóng rút lại, nó hung hăng trừng mắt nhìn Oánh Cơ, rồi nhanh chóng thoát ra ngoài cửa sổ.
Oánh Cơ sợ hãi thở hổn hển. Máu dính đầy trên tay nàng, không chỉ là máu của hoa yêu mà còn có cả máu trên tay nàng.
Nàng không ngừng cố gắng thắp sáng khóa yêu trản, cuối cùng cũng thành công. Khi xưa để bắt được con hoa yêu này, nàng suýt chút nữa đã mất mạng. Hoa yêu đã bị giam cầm lâu ngày, chính là lúc nó yếu đuối nhất. Nếu không bắt lại lúc này, sau này sẽ rất khó để khống chế nó.
Oánh Cơ một tay cầm khóa yêu trản, tay kia nắm chặt yêu cốt trủy, chạy thẳng ra ngoài.
Nàng không có linh lực, không thể dùng bản năng để cảm nhận dấu vết của hoa yêu được, chẳng bao lâu đã mất dấu của nó.
Nàng xoay coay cổ tay, chiếc chuông bạc trên cổ tay khẽ rung. Nàng nghiêng tai lắng nghe, nhưng dù có dùng linh khí cũng không thể tìm thấy tung tích của hoa yêu.
Oánh Cơ thở dài nhẹ nhõm, từ từ hạ tay xuống.
Gió sớm mai lành lạnh, khẽ khàng thổi qua. Xa xa có tiếng lá cây xào xạc. Oánh Cơ xoay người, dõi theo âm thanh.
Một cây bồ đề thức tỉnh trong gió sớm, nhẹ nhàng lay động.
Nàng nhìn kỹ lại, nhưng phát hiện từng chiếc lá trên cây bồ đề đều đứng yên. Chẳng lẽ nàng vừa nhìn nhầm?
Xung quanh cây cối xào xạc, cành lá vui vẻ nhảy múa, duy chỉ có cây bồ đề cổ kính kia vẫn tĩnh lặng, như một ảo ảnh trong cõi mộng.
Oánh Cơ chau mày, trong lòng vừa nghi ngờ vừa cẩn trọng, chầm chậm bước đến gần cây bồ đề.
Tiết Thái hậu đã nói hôm nay là tiết Bạch Lộ, trời sẽ trở lạnh. Cơn gió thổi qua người nàng bỗng chốc trở nên rét buốt. Cơn gió lạnh lẽo làm rối tung mái tóc óng mượt của Oánh Cơ, từng lọn tóc bay lên, che khuất tầm nhìn của nàng.
Rồi cơn gió đột nhiên ngừng lại.
Từng sợi tóc chầm chậm rớt xuống, ngoan ngoãn phủ lên cái lúm đồng tiền trên má nàng.
Đám cây cối đang nhảy múa vui vẻ cùng cơn gió bỗng trở nên tĩnh lặng.
Một chiếc lá bồ đề khẽ động, tiếp đó, cây bồ đề cổ xưa không có gió mà tự lay động, từng chiếc lá bồ đề trào lên như những đợt sóng, tạo ra những cơn cuồng phong vô thanh nhưng đầy uy lực.
Oánh Cơ kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ này.
Khi cây bồ đề trở lại yên tĩnh, ánh mắt nàng nhìn xuống, nhìn thấy một người đang nghỉ ngơi dưới tán cây.
Đó là một hòa thượng.