Oánh Cơ đưa mắt liếc nhìn, chậm rãi thay đổi tư thế, hạ thấp người, quỳ cho thoải mái hơn.
Nàng mỉm cười nhìn Tiết Thái hậu, giọng điệu không còn cẩn trọng, mà trở nên dịu dàng, mềm mại: “Oánh Cơ không có bản lĩnh đó.”
Tiết Thái hậu lạnh lùng cười: “Nếu ngươi không làm được, ta sẽ san bằng nước Độ Tuyết!”
Oánh Cơ chẳng những không sợ mà còn khẽ cười một tiếng, nói: “Ta có vô số kẻ thù ở Độ Tuyết, Tiết Thái hậu tốt bụng giúp ta xả giận, ta còn phải vui mừng nữa là.”
“Ồ?” Tiết Thái hậu liếc nhìn qua: “Vậy cái xác đó ngươi vẫn mang theo bên mình sao?”
Sắc mặt Oánh Cơ khẽ thay đổi.
“Một cái xác, dù ngươi mang theo bên mình hàng ngày, cũng chỉ là xác chết. Dù ngươi có dùng bao nhiêu linh khí, cũng không thể hồi sinh người chết.” Tiết Thái hậu cúi người, hạ giọng nói đầy dụ hoặc: “Ngươi có muốn đưa người này nhập luân hồi không?”
Trái tim vốn đã nguội lạnh của Oánh Cơ đột nhiên đập mạnh. Nàng mím chặt môi, nghi ngờ nhìn Tiết Thái hậu.
Ở nơi chín cõi mười hai nước này kỳ lạ ở chỗ không chỉ định rõ ai có thể tu luyện ngay từ khi sinh ra, mà còn không có người nào có thể phi thăng, kẻ chết không vào địa phủ. Tất cả như bị giam cầm trong trời đất này, người càng ngày càng nhiều, tài nguyên càng ngày càng ít, cho nên chiến tranh không bao giờ chấm dứt.
Sau khi chết, hồn phách lang thang, cho nên đã có người đuổi bắt, gom tất cả những người đã chết lại để tiêu diệt trong Hồn Tiêu Cốc. Chỉ có những người tài giỏi vượt trội hoặc có công lao xuất sắc khi còn sống mới được cường giả của mười hai nước hợp lực đưa vào vòng luân hồi nhân tạo.
Những người được đưa vào vòng luân hồi ít hơn một phần triệu.
Trái tim đang đập loạn của Oánh Cơ từ từ trở lại bình tĩnh, nàng trầm giọng nói: “Đó chỉ là một phàm nhân.”
Phàm nhân không có tư cách để được đưa vào vòng luân hồi.
Tiết Thái hậu cười khẽ: “Thế thì đã sao?”
Oánh Cơ chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tiết Thái hậu. Nàng đã sớm không còn tin vào bất kỳ ai, nhưng lúc này đây, nàng muốn tin. Nếu nói là tin vào Tiết Thái hậu, chẳng bằng nói là nàng muốn bản thân mình tin vào một kỳ tích.
“Được.” Oánh Cơ đồng ý.
Tiết Thái hậu nói: “Nếu ngươi cần sự trợ giúp, cứ việc nói ra.”
“Không cần.” Oánh Cơ khẽ cười, chậm rãi đứng dậy.
Một nam nhân thôi mà, đâu cần đến ba năm?
Toàn bộ nam nhân trong thiên hạ đều là một loại người, tham lam, tự cao, ti tiện, đắm chìm trong sắc dục, đã mục nát từ trong xương tủy. Nếu nàng muốn để hắn phá ngũ giới, hưởng thất tình, phóng túng lục dục thì đã sao? Nàng có thể khiến đối phương cam tâm tình nguyện dâng trái tim mình cho nàng.
Huống chi, một hòa thượng xuất gia rồi, giờ lại quay về cung làm hoàng đế. Hoặc là tham quyền, hoặc là lưu luyến tình thân, tất cả đều không phải là kẻ có thể đoạn tuyệt lục căn làm được.
Chẳng có gì khó khăn cả.
Trong đại điện trầm mặc, cửa lại lần nữa mở ra, Tiết Thái hậu cho gọi người hầu đến đưa Oánh Cơ về nơi ở của nàng.
“Oánh Cơ, ngươi có lạnh không?” Thái hậu đột nhiên hỏi nàng.
Oánh Cơ quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu.
Thái hậu phất tay, một chiếc áo choàng rơi xuống vai Oánh Cơ.
“Ngày mai là tiết Bạch Lộ. Trời sẽ trở lạnh.”
Oánh Cơ nghiêng đầu nhìn chiếc áo choàng trên vai.
Người tu hành từ lâu đã không bị ảnh hưởng bởi bốn mùa, nhưng người phàm tục thì không.
Oánh Cơ kéo kéo chiếc áo choàng trên vai. Nàng thực sự có chút lạnh.
Tiết Thái hậu ngồi cô độc trong đại điện, mệt mỏi xoa trán, rồi bất chợt tiếng ho khan đứt quãng vang lên.
Một lúc sau, bà ta thở dài một tiếng.
Hy vọng bà ta còn kịp nhìn thấy con trai mình trở thành một con người.
Cung ở Triều Hy không giống như cung ở Độ Tuyết, ở đây không có nhiều cung nhân. Trên đường theo người hầu đến điện Tinh Cực, Oánh Cơ hầu như không thấy bóng dáng ai. Cả cung điện rộng lớn, tĩnh mịch đến đáng sợ.