Tuyết Trung Hồng ngồi xổm xuống trước mặt Oánh Cơ, không chút thương xót mà vỗ vỗ lên mặt nàng.
“Đừng nói với ta là ngươi đã quên thân phận của mình! Ngươi chỉ là vật phẩm trao đổi để lão hoàng đế của Bắc Thương lấy được hòa bình, sao lại dám quyến rũ Khấu Ngọc Trạch? Thật đúng là tự tìm đường chết!"
"Đồ ngu xuẩn! Ngươi sẽ không nghĩ rằng Khấu Ngọc Trạch sẽ đưa ngươi vào cung đấy chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là món đồ mà hắn cướp được khi đoạt ngôi mà thôi! Hiện tại Bắc Thương có bao nhiêu người mong ngóng cái chết của ngươi chứ! Có thể tạm thời bảo vệ tính mạng cho ngươi đã là tất cả những gì Khấu Ngọc Trạch có thể làm! Cái kết có thể là ngươi bị gϊếŧ chết, bị giam cầm suốt đời ở đây, hoặc bị coi là lễ vật tặng cho nước khác, đó là tất cả những gì ngươi có thể mong đợi trong đời này!”
“Hoàng, hoàng huynh cứu muội!” Oánh Cơ ra vẻ tội nghiệp nắm lấy góc tay áo của Tuyết Trung Hồng, chiếc chuông bạc trên người nàng lại khẽ rung lên những tiếng kêu yếu ớt.
Đôi mắt nàng ướŧ áŧ, lấp lánh những giọt lệ bám trên hàng mi cong. Sự mềm yếu và đáng thương của nàng khiến người ta không khỏi động lòng.
Tuyết Trung Hồng hơi nheo mắt, nhìn muội muội của mình bằng ánh mắt như đang xem xét một món hàng.
Sinh ra không có linh lực nhưng lại sở hữu dung nhan tuyệt sắc vang danh khắp chín cõi, đó là bất hạnh của nàng. Nhưng lại là con bài của hắn ta, là may mắn của hắn ta.
“A Oánh.” Giọng điệu của Tuyết Trung Hồng trở nên ôn hòa, “Hoàng huynh tối nay có hẹn với Tôn giả Địch Phù, muội đi cùng huynh đến đó tiếp khách nhé.”
Oánh Cơ ngơ ngác nhìn hắn ta.
“Tôn giả Địch Phù ngưỡng mộ muội như thế nào, muội chắc cũng hiểu rõ chứ?”
Bàn tay Oánh Cơ đang nắm lấy góc áo hoàng huynh từ từ buông xuống, gương mặt vốn đã nhợt nhạt giờ lại càng trắng bệch thêm ba phần.
“Hoàng huynh, muội đến Bắc Thương để hòa thân.” Oánh Cơ khẽ nhắc nhở.
“Hiện tại Khấu Ngọc Trạch chẳng thèm bận tâm đến muội! Sẽ không ai biết đâu!” Tuyết Trung Hồng kiên nhẫn dỗ dành, “Muội giúp hoàng huynh lần này, hoàng huynh sẽ đưa muội rời khỏi đây.”
Oánh Cơ nhẹ nhàng lắc đầu.
Sự kiên nhẫn của Tuyết Trung Hồng đã cạn, hắn ta nắm chặt lấy sau cổ Oánh Cơ, ép mặt nàng sát vào, lạnh lùng đe dọa: “A Oánh, muội chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.”
Sau cổ của Oánh Cơ bị siết đau, chân mày nàng khẽ nhíu lại. Nàng nhìn Tuyết Trung Hồng, vẫn ngoan cố lắc đầu.
Mặc dù nàng thấy linh lực hiện lên trong tay hắn ta, nhưng Oánh Cơ chắc chắn rằng hắn ta không dám gϊếŧ nàng ở Bắc Thương.
Tuyết Trung Hồng bỗng nghĩ ra điều gì đó, hắn ta nói: “Không phải muội muốn có Linh chủy sao? Ngoan nào, muội giúp hoàng huynh lấy được công pháp, hoàng huynh sẽ tặng muội Linh chủy, thế nào?”
Hàng mi của Oánh Cơ khẽ rung động, nàng hơi do dự, rồi gật đầu đồng ý.
Tuyết Trung Hồng buông nàng ra, ánh mắt hắn nhìn Oánh Cơ tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Phụ nữ phần lớn đều là người tham lam, đặc biệt là người trước mặt hắn ta, chỉ một con dao cũng có thể dễ dàng bán đứng bản thân.
Tuyết Trung Hồng đứng trên cao, tay lật ngửa ra, quăng Linh chủy xuống dưới chân Oánh Cơ.
Oánh Cơ vội vã nhặt lên, cẩn thận vuốt ve.
Đối với người bình thường, việc gϊếŧ linh giả là rất khó, chỉ có thể dựa vào linh khí. Nếu linh khí quá nhẹ thì không thể gϊếŧ chết linh giả. Linh khí quá nặng, người bình thường không thể sử dụng được. Nhưng Linh chủy này lại vừa vặn.