Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 8: Có Lẽ Là Sự Thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy vẻ mặt đắc ý của Ngô Khắc Minh, trái tim Hứa Trăn bỗng nhiên siết thật chặt.

Hứa… Chân? Tại sao lại cứ là cái tên này?

Mặc dù không phải là một chữ, nhưng âm đọc hai chữ này hoàn toàn giống hệt nhau! (Trăn 臻 và Chân 真 trong tiếng Trung đều phát âm là Zhen)

Rõ ràng mình thay thế Hứa Trí Viễn diễn màn kịch này, nhưng ai ngờ quanh co lòng vòng, cái tên “Hứa Chân” lại thay thế cho “Hứa Trí Viễn”, trở thành nghệ danh mới của ngôi sao nhí đã hết thời này.

Hứa Chân, có lẽ là sự thật. (Ở đây tác giả chơi chữ, “có lẽ là sự thật” tiếng Trung viết là “许是真的” – hứa thị chân đích)

Cái tên nghe thật quái dị.

Rốt cuộc ai mới là thật, ai mới là giả?

Trong sâu xa, dường như đang có một sức mạnh bí ẩn nào đó đẩy mình đi theo hướng nào đó.

Hứa Trăn bỗng dưng cảm thấy nổi da gà.



Cùng lúc đó, sắc mặt Thiệu Mộng Hoa đã đen thui như nhọ nồi.

Ngô Khắc Minh chẳng những chọn Hứa Trí Viễn đóng bộ phim này mà còn đổi tên cho cậu ta!

Chữ “Chân” vô cùng đơn giản này thực tế lại không hề đơn giản như mặt ngoài!

Với tư cách là một người đã lăn lộn trong showbiz nhiều năm, Thiệu Mộng Hoa biết rõ có một vài ông lớn cực kỳ thích đặt nghệ danh cho người mới để thể hiện sự yêu thích của mình dành cho họ. Ví dụ như ảnh đế Giang Duy, nghệ danh của hắn chính là do Ngô Khắc Minh đặt tên.

Từ sau lần đó, Giang Duy gần như trở thành ngự dụng diễn viên của Ngô Khắc Minh. Hai người từng hợp tác không dưới mười bộ phim và điện ảnh.

Mà hôm nay, Ngô Khắc Minh lại đặt tên cho Hứa Trí Viễn…

Thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ là muốn nâng đỡ cậu ta? Chẳng lẽ người trẻ tuổi này sẽ trở thành “Giang Duy” kế tiếp?

Thiệu Mộng Hoa càng nghĩ càng phiền lòng, sắc mặt tối tăm đến mức gần như sắp nhỏ ra mực nước.

Sao mình lại xui xẻo thế cơ chứ! Sao lại cứ phải giành miếng cơm với tên oan gia Hứa Trí Viễn này?

Nếu không như vậy thì sao Ngô Khắc Minh có thể đích thân tới trường quay xem casting một vai diễn nhỏ bé như Tuyết Trúc? Vậy thì làm gì có chuyện đặt tên nữa!

Đinh Tuyết Tùng và Hứa Trí Viễn tuổi tác tương đương, khí chất tương tự, thực lực ngang ngửa. Có thể đoán được về sau bất kể là đóng phim, đại ngôn hay là gameshow, hai người chắc chắn sẽ liên tục gặp phải nhau.

Tài nguyên xịn chỉ có một ít, tương lai của Đinh Tuyết Tùng có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ thế này, quả thực là tai họa trời giáng.

Thiệu Mộng Hoa chỉ hận không thể tự cho mình một cái tát.



Sau khi casting xong, đạo diễn Tô Văn Bân nói sơ qua về kế hoạch đóng phim kế tiếp cho Hứa Trăn, sau đó thả hắn rời đi.

Buổi chiều đoàn làm phim còn có nhiệm vụ khác. Ngày mai vai diễn Tuyết Trúc mới chính thức quay phim.

Khách sạn ở trọ của đám người Hứa Trăn ở nội thành thành phố Kim Ô, cách Hoành Châu ảnh thị thành khoảng nửa tiếng đi xe. Kiều Phong cố ý chọn khách sạn xa xôi như thế là để tránh cách gần ảnh thị thành, lỡ gặp phải người quen thì thân phận của Hứa Trăn sẽ bại lộ.

Trên đường trở về khách sạn, bầu không khí nặng nề lạ thường.

Kiều Phong vẫn liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Trăn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Mãi tới khi về đến khách sạn, hắn mới ra vẻ thần bí kéo Hứa Trăn vào phòng mình, dò hỏi: “Lúc nãy casting, cậu đã bắt chước cách diễn xuất của Đinh Tuyết Tùng hả?”

Hứa Trăn gật đầu.

Mặc dù Kiều Phong đã biết rõ chuyện này, nhưng khi nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, hắn vẫn không nhịn được trái tim run lên.

Hắn hỏi tiếp: “Cậu chỉ cần xem một lần mà đã có thể bắt chước giống y xì đúc, sao cậu lại làm được điều đó?”

Hứa Trăn khó hiểu đáp: “Tôi chỉ diễn theo y chang thôi.”

Diễn theo y chang…

Kiều Phong bị bốn chữ bâng quơ này chẹn họng suýt nữa tắc thở.

Sau một lúc lâu, thấy vẻ mặt táo bón của hắn, Hứa Trăn kiên nhẫn giải thích thêm: “Trí nhớ của tôi tốt hơn người bình thường một chút.”

Trí nhớ tốt…

Kiều Phong lại bị chặn họng nói không nên lời.

Đồng chí à, vấn đề ở đây là trí nhớ tốt hay kém hả?

Diễn xuất không phải chỉ là một đoạn văn tự đơn thuần. Từ lời thoại tới giọng điệu, đến động tác, rồi tới thần thái… Lượng tin tức nhiều tới mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa cho dù có người có thể nhớ kỹ được những chi tiết này thì cũng không có nghĩa là người đó có thể tái hiện mọi chi tiết một cách hoàn hảo. Vấn đề này đề cập tới khả năng khống chế thân thể, cách vận dụng dây thanh, khả năng quản ly biểu cảm gương mặt… Rất nhiều phương diện khác nhau.

Chỉ nói hai ba câu thì không thể nói rõ ràng được.

Kiều Phong khó chịu gãi đầu.

Một lát sau, hắn quay sang nhìn Hứa Trăn, hỏi: “Phiền cậu cho tôi hỏi một chút, cậu có thể diễn thử một đoạn cho tôi được không?”

Hứa Trăn hỏi: “Diễn đoạn vừa rồi hả?”

Kiều Phong nói: “Không không không, đổi một cảnh phim khác.”

Nói rồi, hắn đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, bật TV trong phòng rồi cầm remote đổi kênh. Đổi qua đổi lại, ánh mắt Kiều Phong sáng lên, chỉ vào màn hình TV nói: “Lại đây, xem cảnh phim này đi!”

Nghe vậy, Hứa Trăn lại gần hắn, chỉ thấy trên màn hình TV đang trình chiếu một cảnh trong bộ phim dân quốc.

Trong màn hình, một ông cụ mái tóc bạc trắng ngồi trên đài cao, bên dưới là đám đông chen chúc đứng bên nhau.

Ông cụ vừa ăn vừa lắc đầu, vẻ mặt trào phúng nói: “Điều đầu tiên, không cần biết là phương thuốc bí truyền của nhà ai, đều phải cất thật kỹ, tuyệt đối không được giao cho người Đông Doanh!”

“Điều thứ hai, các cửa hiệu chỉ cần bán thuốc hộ Đông Doanh thì đều đuổi đi cho ta!”

“Điều thứ ba, thà chịu thiên đao vạn quả chứ không làm nô ɭệ mất nước!”

“…”

Hai người đều chăm chú nhìn màn hình TV. Mãi tới khi ông cụ trong màn hình chết vì độc phát, xụi lơ ngã xuống đất, đám đông dưới đài chen chúc ùa lên đài cao, Kiều Phong mới tắt TV, quay sang nhìn Hứa Trăn, nói: “Đoạn này, cậu có thể bắt chước thử cho tôi xem được không?”

Nói rồi, hắn khẽ siết chặt remote trong tay.

Nói thật, Kiều Phong không tin Hứa Trăn thật sự có thể chỉ xem một lần đã bắt chước một cách hoàn hảo. Nhưng đồng thời, hắn cũng thấp thoáng mong chờ xảy ra kỳ tích.

Cảm xúc vừa mâu thuẫn vừa rối rắm này khiến hắn như bị tinh thần phân liệt.

Hứa Trăn trầm ngâm một lát rồi nói: “Cảnh phim này hơi dài, tôi không thể nhớ được hết…”

Kiều Phong nói: “Không sao, nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cậu thử một lần xem sao.”

“Ờm…” Hứa Trăn mím môi, nói: “Được rồi, vậy thì tôi sẽ thử một lần.”

Nói đặng, hắn vừa suy nghĩ vừa đứng dậy khỏi sofa, thong thả bước đến bên cửa sổ.

Một bước, hai bước, ba bước…

Sau bảy tám bước, Hứa Trăn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.

Mấy giây sau, đôi mắt sâu thẳm của hắn lại mở ra. Nhưng lúc này, thiếu niên lạnh nhạt xuất trần vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, người đang đứng trước mặt Kiều Phong dường như là một ông lão tuổi đã thất tuần, lưng còng tang thương nửa kiếp người. Đôi mắt hắn đυ.c ngầu, lông mi run rẩy, góc nghiêng tuấn mỹ thoạt nhìn vô cùng điêu tàn.

“Điều thứ nhất.” Hứa Trăn chậm rãi ngồi xuống sofa đơn đặt bên cửa sổ, khẽ nghiêng đầu, hơi thở suy yếu, nhưng giọng nói tràn ngập khí phách: “Không cần biết là phương thuốc bí truyền của nhà ai, đều phải cất thật kỹ, tuyệt đối không được giao cho người Đông Doanh!”

Cách đó không xa, chứng kiến cảnh này, Kiều Phong chỉ cảm thấy xương cùng như bị điện giật, bỗng nhiên đứng bật dậy.

“Điều thứ hai.” Hứa Trăn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của hắn, thản nhiên nói tiếp: “Các cửa hiệu chỉ cần bán thuốc hộ Đông Doanh thì đều đuổi đi cho ta!”

“Điều thứ ba…”

Dựa theo ký ức trong đầu, hắn thuật lại lời thoại từng câu một, bắt chước động tác nguyên vẹn. Có những chi tiết thật sự không nhớ rõ, Hứa Trăn bèn thuận theo cảm xúc tùy tiện lừa gạt, sau đó tiếp tục diễn xuất.

Khi đắm chìm cả thể xác lẫn tinh thần vào cảnh phim, hắn cực kỳ tập trung tinh thần.

Nếu hắn có thể phân tán một chút lực chú ý thì sẽ phát hiện: Ở vị trí cách mình chưa đầy ba mét, Kiều Phong đang đứng im như tượng đá, không hề nhúc nhích, đôi mắt trợn to, vẻ mặt như nhìn thấy thần tiên.

Ôi quỷ thần thiên địa ơi…

Rốt cuộc… Đây là loại quái vật gì vậy?!

Hứa Trăn diễn ba phút, Kiều Phong cứ thế nhìn chằm chằm hắn suốt ba phút.

Mãi tới khi cảnh phim này kết thúc, Hứa Trăn thoát ly trạng thái đóng phim, Kiều Phong vẫn còn đứng ngây ra như phỗng.

Phải ký hợp đồng…

Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nhất định phải ký hợp đồng với thiếu niên này!

Không phải là làm thế thân của Hứa Trí Viễn, mà lấy thân phận thật sự của Hứa Trăn, trở thành diễn viên dưới quyền quản lý của mình!
« Chương TrướcChương Tiếp »