- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hài Hước
- Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế
- Chương 51 - 55
Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế
Chương 51 - 55
Chương 51:
Khi còn trẻ, Thái tổng cũng từng chán ghét kỹ xảo và cũng không hiểu được loại hình nghệ thuật "tao nhã" của sân khấu.
Mãi đến sau này, hắn đặt chân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, gặp gỡ những minh tinh thực sự trong lĩnh vực này, thì cuối cùng mới hiểu ra: Diễn kịch cần phải có kỹ xảo, thậm chí có thể nói, nếu không có kỹ xảo thì không thể diễn kịch.
Những thứ khiến người nhìn khó chịu chỉ là do kỹ xảo kém và thiếu khéo léo.
Nếu giống như Tống Úc, thì làm sao có thể bị chán gét?
Lúc này, cảnh quay đã sắp kết thúc, Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết bởi vì vấn đề gà quay mà đang tranh luận không ngừng.
Tiểu Ngư Nhi cảm thấy đùi gà là thịt sống, thơm ngon hơn các bộ phận khác, mà Hoa Vô Khuyết lại thích phần ức gà, bởi vì nó không nhiều xương.
Đúng lúc này, bước ngoặt đầu tiên của cảnh quay đã xuất hiện.
Hoa Vô Khuyết đột nhiên hỏi: "Tiếp theo, ngươi định đi núi rùa sao?”
Tiểu Ngư Nhi nhếch miệng cười một tiếng, vừa ăn vừa nói: "Đúng vậy, ta bảo đảm để cho ngươi xem một màn kịch hay và thú vị.”
Vẻ mặt của Hoa Vô Khuyết tối sầm lại, nói: "Xin lỗi, ta không thể bồi ngươi đi."
Động tác gắp thức ăn của Tiểu Ngư Nhi liền bất động.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nói: "Ngươi không đi?
"Uy uy uy. . ."
Tiểu Ngư Nhi để đũa xuống bàn, gãi gãi đầu tóc rối tung: "Chúng ta chỉ còn ba mươi ngày, vậy mà ngươi không muốn đi cùng ta?”
Giọng điệu vừa kinh ngạc lại vừa ủy khuất.
Thoạt nghe như một câu nói đùa, nhưng nó chua xót không thể giải thích được.
Hoa Vô Khuyết trầm mặc nửa ngày, đáp: "Ta muốn về Di Hoa cung, hỏi rõ ràng các nàng vì sao muốn để ta gϊếŧ ngươi."
"A. . ."
Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư Nhi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng các nàng sẽ nói cho ngươi biết sao?
"Ngươi đi hỏi, thì có thể thay đổi sự thật rằng bọn họ muốn ngươi gϊếŧ ta?
"Ngươi chỉ đang lãng phí thời gian một cách vô ích.”
Khi nói, giọng hắn cao dần, phẫn nộ, không cam lòng, tuyệt vọng, tự giễu, đủ loại cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không hề gào thét. Ngược lại, hắn cố tình kìm nén bản thân khiến mâu thuẫn tình cảm trong giọng điệu càng thêm gay gắt.
Một khắc này, Thái tổng ở bên sân liền vô thức đứng lên.
Xuất sắc!
Hắn quả thật phải công nhận là Tống Úc diễn quá tốt.
Xử lý cảm xúc rất đúng chỗ!
Thái tổng lập tức quay đầu nhìn về phía Hứa Trăn.
Như thế nào, cậu có thể bắt được nhịp điệu của cảnh quay này không?
Nếu như đột nhiên sụp đổ, thì một màn xuất sắc vừa rồi coi như uổng phí.
Ngay lập tức, Hoa Vô Khuyết hơi hơi cúi đầu xuống, hắn hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài ra.
"Giang Tiểu Ngư,” Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt ôn hòa ngày thường lúc này đã lạnh xuống, "Ngươi chấp nhận như vậy sao?”
Tống Úc khẽ giật mình.
Hứa Trăn chậm rãi từ trên băng ghế đứng lên, ánh mắt nhìn chăm chú đối phương: "Ta và ngươi đồng ý hòa hoãn ba tháng, chẳng lẽ chỉ vì tham sống sợ chết, sống lâu trăm ngày?"
Không hiểu sao, Tống Úc cảm thấy một áp lực không gì sánh được, dưới thân thể run lên, bất giác lùi lại nửa bước.
"Ta nhất định phải trở về."
Hứa Trăn lần nữa hạ thấp tầm mắt, thu liễm khí thế bức người lại, giọng nói khàn khàn: "Không đem chuyện này làm cho rõ ràng, ta tuyệt không thể bỏ qua!"
Tống Úc trầm mặc nửa ngày, mới miễn cưỡng nói: "Được rồi, ngươi đi đi.
"Ngươi nói đúng, chúng ta không thể chấp nhận như vậy được!”
"Cắt!"
Lúc này, đạo diễn hô cắt, thông báo kết thúc buổi quay cảnh đầu tiên của ngày hôm nay.
Hứa Trăn cùng Tống Úc đồng thời thở phào một hơi, sợi dây đang căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng không đứt đoạn.
Hai người hai mặt nhìn nhau, đều không nói một lời, cả khung cảnh đột nhiên chìm vào im lặng đến kỳ lạ.
Mãi cho đến khi đạo diễn Sở Kiêu Hùng xem lại màn biểu diễn vừa rồi và đứng ra từ phía sau màn hình, sự im lặng cuối cùng mới bị phá vỡ.
"Được rồi! Quá tốt! cảnh quay này thật sự diễn rất đạt!”
Sở Kiêu Hùng không ngần ngại bày tỏ những mỹ từ, khen ngợi hết lời: "Tiểu Tống khống chế cảm xúc rất rốt, Tiểu Hứa cũng rất xuất sắc.
"Đây là đoạn hay nhất kể từ khi khai máy đến giờ!
"Mặc dù có một vài sai sót nhỏ, nhưng nó không ảnh hưởng đến toàn cảnh.
"Biểu hiện không tệ, tiếp tục cố gắng!"
Ngay khi lời này vừa nói ra, nhiều người xung quanh đã chạy đến để tán thưởng cho cả hai người.
Thái tổng đứng ở vị trí cũ, "Bốp bốp bốp" vỗ tay không ngừng.
Rất tốt!
Cả hai đều tốt!
Hắn vốn dự định đến nhìn thực lực của diễn viên mà Lâm Huệ Mỹ đề cử, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn phát hiện, bên cạnh mình còn một một đại bảo bối như vậy.
Đúng thế, tên tiểu tử Tống Úc này không tồi.
Kỹ năng diễn xuất tốt, hình tượng cũng coi như xuất sắc, chỉ cần chịu tốn tâm tư đi phủng, chưa chắc không lên tuyến một.
Về phần Hứa Chân. . .
Phải đào!
Thái tổng thậm chí cảm thấy rằng nếu hắn chỉ có thể ký hợp đồng với một nghệ sĩ trong ba năm tới, hắn sẽ không ngần ngại giao lại hạn ngạch này cho Hứa Chân.
Tinh Quang giải trí đúng là mắt mù mới có thể để một nhân vật như vậy chạy lung tung đi nhận vai phụ!
Thái tổng càng nghĩ càng xa, thậm chí đã bắt đầu hình dung ra những viễn cảnh tươi sáng của công ty mình:
Theo thời gian, có lẽ hai người này vẫn chưa thực sự trở thành một cặp "cực phẩm" trong làng giải trí.
Lão Tử có Ngọa Long, Phượng Hoàng trong tay, tại sao còn không đi làm bá chủ?
Chương 52:
Hiện trường đóng phim.
Sở đạo diễn thông báo cảnh quay được thông qua, sau đó liền phân phó nhân viên đi thu dọn và chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Cảnh kế tiếp sẽ được quay ở bến đò nằm trong thành phố điện ảnh truyền hình, cách nơi này một chút, cho nên bọn họ phải nhanh chóng vận chuyển máy quay phim, đường ray và các thiết bị khác, đại khái sẽ mất khoảng nữa tiếng.
Hứa Trăn ngồi trên băng ghế dài quay phim vừa rồi, để cho Chu Hiểu Mạn dặm lại lớp trang điểm, nhưng đầu óc bên trong thì rỗng tếch.
Áp lực thật lớn!
Mặc dù hắn không phải là người chuyên nghiệp trong nghề, nhưng cũng nhìn ra được, vừa rồi biểu hiện của Tống Úc quả thực quá yêu nghiệt.
Bộ phim không đầu tư nhiều về mặt thù lao, cho nên về cơ bản không có diễn viên nào quá xuất sắc.
Nhất là những người trong nhóm B trước đây.
Hứa Trăn nhờ vào việc luyện tập các video mà Chu Hiểu Mạn đã giúp hắn biên soạn, cho nên mới có thể dễ dàng nhập vai một cách thành thạo và điêu luyện. Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể áp chế đối phương.
Nhưng hôm nay, đυ.ng phải Tống Úc, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức lực của bản thân không đủ mạnh. Dĩ nhiên là hắn đã từng thấy nhiều màn biểu diễn lợi hại hơn Tống Úc, nhưng tất cả đều cách qua một màn ảnh.
Bây giờ, khoảng cách trực diện này lại vô cùng tự nhiên, biểu diễn vừa tinh xảo lại hoa lệ, điều đó khiến trong lòng của Hứa Trăn chấn động đến khó có thể nói nên lời.
Đồng thời, hắn lại bắt đầu để tay lên ngực tự hỏi:
Mình có thể đạt đến trình độ như anh ta không?
Tiết tấu chung chung còn có thể bắt chước, nhưng về chi tiết thì phải làm sao?
Làm thế nào để có thể đạt được loại diễn thoại với mức độ thư giãn giữa các cử chỉ trong một sớm một chiều?
Nghĩ đến đây, Hứa Trăn khẽ rùng mình một cái.
Hắn muốn học!
Hắn muốn học loại phương pháp diễn xuất có cảm giác chất lượng này!
Hắn hy vọng một ngày nào đó, trình độ diễn xuất của mình có thể đạt được hoặc thậm chí vượt qua Tống Úc của ngày hôm nay!
. . .
Cùng lúc đó, ở một góc khác của phim trường.
Tống Úc cúi thấp đầu, một mặt uể oải.
"Biểu hiện vừa rồi của cậu rất tốt." Người đại diện vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi, "Không trách cậu, là do Hứa Chân quá thông minh.
"Mấy lời thoại cuối cùng đều là diễn theo tiết tấu của cậu, chính cậu đã dẫn dắt hắn.
"Nếu như đổi thành người khác diễn với hắn, thì hắn cũng không có khả năng phát huy tốt như vậy.”
Tống Úc nắm lấy trang phục của mình, lắc đầu nói: "Không phải, là do tôi diễn không tốt. Nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ không thể theo kịp tôi.”
Người đại diện nhìn bộ dáng này của hắn, không khỏi thở dài. Vốn dĩ muốn dùng Hứa Chân để kí©h thí©ɧ hắn, nhưng không ngờ, hình như hơi phản tác dụng?
Người đại diện cũng là có chút bất đắc dĩ. Mấy năm nay, Tống Úc ở Đông Nhạc, mọi người luôn nói ưu điểm của hắn chính là sự ổn định. Nhưng, người như thế nào mới có thể phát huy ổn định?
Sự thật là Tống Úc rất mạnh.
Hắn đủ mạnh để biểu diễn trong một phiên bản chính kịch dành cho giới trẻ trong một kịch đoàn cấp quốc gia và thậm chí còn có thể đại diện cho kịch đoàn quốc gia trong nhiều chuyến lưu diễn toàn cầu.
Lúc trước khi tốt nghiệp, hắn đã từ chối lời mời gia nhập kịch đoàn, mà lựa chọn tiến vào ngành giải trí, nhiều giáo viên trong trường lúc đó cũng cảm thấy rất tiếc nuối vì điều này.
Tuy nhiên, những năm gần đây khi đóng phim truyền hình, Tống Úc không phải lúc nào cũng dùng sức lực đỉnh cao của mình để diễn xuất.
Nguyên nhân rất đơn giản: Sức người có hạn.
Lịch quay của phim truyền hình dày đặc, mỗi ngày lại có quá nhiều cảnh, nếu Tống Úc bùng nổ và dốc hết sức thì làm sao có thể trụ được đến mấy tháng sau?
Nếu quả thật làm như vậy, hắn sẽ mết chết mất.
Cho nên, hắn chỉ thể hiện kỹ năng ổn định và đột phá trong một vài phân cảnh chính, điều này nói chung để lại ấn tượng “Chàng trai này có kỹ năng diễn xuất tốt” đối với người trong cuộc.
Nhưng dần dà, cứ luôn qua loa như vậy, hắn lại dần dần mài mòn đi vẻ sắc sảo ban đầu.
Tống Úc cảm thấy mình đã thụt lùi.
Vừa rồi, hắn thật sự đã làm hết sức mình, thật tâm thật tình muốn đánh bại đối phương, thậm chí hắn đã nhìn thấy Thái tổng đang chú ý về phía bên này.
Nhưng kết quả, lại chỉ tạo ra một cái cáng cân ngang tài ngang sức mà thôi…
Chuyện này phải nói như thế nào nhỉ…
Hiện tại nội tâm của Tống Úc đang ngập tràn phiền muộn, hắn thậm chí bắt đầu hối hận, quyết định rời kịch đoàn năm đó của mình liệu có đúng hay không.
Nửa giờ sau.
Loạt cảnh thứ hai chuẩn bị bấm máy.
Thái tổng hòa vào đám đông và đi theo suốt chặng đường, dự định sẽ xem màn thể hiện của hai người trong ván đấu tiếp theo.
Trên bến đò, Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết đứng đối mặt với nhau, vẻ miễn cưỡng trong mắt Tiểu Ngư Nhi rất rõ ràng, nhưng Hoa Vô Khuyết lại tỏ ra tương đối bình tĩnh.
"Ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây,” Hoa Vô Khuyết nói, "Bảo trọng."
Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười đắng chát, vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Ngươi không chờ thuyền với ta sao?”
Hoa Vô Khuyết lắc đầu, nói: "Không được, ta còn có chuyện khác phải làm."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi mở miệng tiếp: "Đến lúc gặp lại, chúng ta chỉ có thể là kẻ thù của nhau.”
Tiểu Ngư Nhi thoáng ngơ ngác một hồi, sau đó bỗng nhiên cười đến vô cùng thoải mái: "Nói như vậy, ta ít nhất còn có thể gặp lại ngươi."
Nghe xong những lời này, một số cô gái bên sân đột nhiên thốt lên một tiếng "Ahhhhh" không thể giải thích được.
Thái tổng nghi hoặc nhìn chung quanh, không rõ ràng cho lắm.
Chương 53:
Kết thúc thoại, hai người đều nói lời từ biệt, sau đó dứt khoát rời đi. Hoa Vô Khuyết xoay người, bước chân vội vàng, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại. Còn Tiểu Ngư Nhi thì thần sắc tịch mịch đứng trên bến đò, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, thẳng đến khi thân ảnh màu trắng biến mất ở cuối con đường.
Lúc này, Tiểu Ngư Nhi mới quay đầu lại, đối diện với mặt hồ rộng lớn, thở một hơi thật dài.
"Cắt!"
Cảnh quay này kết thúc ở đây, đạo diễn thông báo cho qua, sau đó tiếp tục quay những cảnh quay tiếp theo không ngừng nghỉ.
Tống Úc lúc này có vẻ hơi buồn bã ỉu xìu.
Nguyên nhân hắn không có tinh thần là do cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình đang bị thụt lùi và dần mài mòn như bao kiếm bị rỉ sắt, hắn không ngừng tự trách mình. Nhưng sở dĩ hắn không có khống chế cảm xúc của bản thân, là do lúc này, Tiểu Ngư Nhi cũng đang cảm thấy rất mất mát, mà trạng thái của mình thì hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của nhân vật.
Tống Úc thực sự đang do dự một điều.
Dựa vào kịch bản, cảnh tiếp theo là khi thuyền đang chuẩn bị rời bến, Hoa Vô Khuyết bỗng nhiên quay lại, đưa cho Tiểu Ngư Nhi một con gà quay.
Biên kịch đã cố gắng sử dụng tình tiết này để thể hiện: Thái độ của Hoa Vô Khuyết không hề lạnh lùng hay xa cách với Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng chi tiết trước đó, ví dụ như giọng nói cứng rắn của Hoa Vô Khuyết hay lúc rời đi nhưng không hề quay đầu nhìn lại, tất cả đều chỉ làm nền, mở đường cho tình tiết này.
Do đó, điều mà Tống Úc đang do dự, chính là: Có nên khóc hay không.
Dựa theo kịch bản, lúc Tiểu Ngư Nhi cầm con gà quay, hẳn cảm động đến vành mắt đều đỏ.
Nhưng bản thân Tống Úc cảm thấy rất giả.
Chỉ mua cho ngươi một con gà, mà người đã cảm động đến khóc?
Ngươi thiếu tình thương đến mức độ đó à?
Tống Úc do dự mãi, rốt cục vẫn quyết định không khóc.
Mẹ nó, đường đường là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, còn vì chút chuyện này mà rơi nước mắt, thật sự quá nực cười.
Nghĩ đến đây, cảnh quay cũng chính thức bắt đầu.
Thuyền chuẩn bị cập bến, Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị lên thuyền với những người khác.
Không ngờ thuyền đi chưa được mấy mét, chợt nghe có người gọi: "Tiểu Ngư Nhi! !"
Tiểu Ngư Nhi sửng sốt một hồi.
Hắn lập tức nghiêng đầu lại, nhìn về phía bến đò, lúc này Hoa Vô Khuyết đã trở lại, trong tay mang theo một cái túi giấy quấn chỉ đỏ, hét lớn về phía hắn: "Tiếp lấy!"
Tiểu Ngư Nhi bắt lấy bọc giấy đỏ mà Hoa Vô Khuyết ném tới: "Đây là cái gì?"
Nói xong cũng thuận tay mở ra.
Nhưng mà, một giây sau, Tống Úc liền giật mình.
Theo lý thuyết thì đó phải là một con gà quay.
Thế nhưng. . .
Thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là một bao đùi gà.
Không có bất kỳ một bộ phận dư thừa nào, bên trong chỉ toàn đùi gà, ít nhất cũng phải mười cái. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoa Vô Khuyết.
Lúc này, Hoa Vô Khuyết đứng trên bến đò, sững sờ nhìn về phía chiếc thuyền đang chậm rãi di chuyển.
Trong tay của hắn còn có một túi giấy khác, có lẽ là các bộ phận còn lại của con gà sau khi xé hết đùi gà xuống.
Tên điên này…
Hốc mắt của Tống Úc thoáng cái liền đỏ lên.
Hắn không biết tại sao mình lại cảm động, giống như có một thứ vô hình đang chạm vào tâm của hắn.
Có thể đó là gói giấy đầy đùi gà, hay là gói giấy còn lại trên tay Hoa Vô Khuyết, hoặc có thể ...
Vị công tử ngày thường luôn cao cao tại thượng, hôm nay lại một mình đứng lặng lẽ trong gió lạnh, đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Tống Úc quay đầu đi chỗ khác, đem mặt giương lên, cố gắng không cho nước mắt theo hốc mắt bên trong rơi xuống.
Một giây này, hắn suýt nữa thì quên mất bản thân là Tống Úc, chứ không phải là Tiểu Ngư Nhi.
"Người kia là huynh đệ của ngươi sao?" Đúng lúc này, một diễn viên quần chúng đứng trên thuyền mở miệng nói, "Chính là người mặc y phục màu trắng.”
Tống Úc sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn cười cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, là huynh đệ của ta.”
“Ca ca ruột.”
…………….
Giữa trưa.
Cảnh quay kết thúc, mọi người trong đoàn đã nhận được hộp cơm của mình và tìm một nơi để bắt đầu ăn uống và nghỉ ngơi.
Không có đặc quyền nào trong đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”.
Từ đạo diễn, nam chính, cho tới diễn viên quần chúng, nhân viên đoàn phim, không ai thiên vị, tất cả đều ăn cơm hộp do đoàn phim đặt.
Nếu phải nói là "đãi ngộ đặc biệt", nghĩa là cơm hộp của một số diễn viên đóng vai chính không giống với những người khác, chúng là "bữa ăn bổ dưỡng".
Chỉ bất quá, cái gọi là "bữa ăn bổ dưỡng" ám chỉ việc không giàu dinh dưỡng, tất cả đều ít dầu, ít thịt, ít hương vị để tránh cho các nhân vật chính bị béo trong quá trình quay phim.
Đúng vậy, cơm của bọn họ khó ăn hơn so với người thường.
Cho nên hoàn toàn không có ai dám nói này nói kia.
Lúc này, Tống Úc đang ngồi nghỉ ngơi trong một khu trại được dựng lên tạm thời, tay cầm đũa gắp thức ăn “dinh dưỡng” của mình và đưa lên miệng một cách lơ đãng.
Trong “bữa ăn dinh dưỡng” hôm nay có một cái đùa gà, vừa rồi được dùng làm đạo cụ, nên nhìn chung khá phong phú.
Thế nhưng, tâm tư hiện tại của Tống Úc lại không hề nằm ở nơi này.
Khi còn đi học, hắn luôn nghe nói có người bị kẹt sau khi quay một cảnh nào đó và không thể thoát ra trong một thời gian dài.
Tống Úc lúc ấy cảm thấy rất buồn cười.
Chương 54:
Đại ca ơi, đó là quay phim, cũng không phải là "Mô phỏng cuộc sống".
Chung quanh có nhiều máy quay và tấm phản quang như vậy, ngươi nhìn không thấy sao?
Mặc dù hình ảnh bên trong chỉ có mấy người, nhưng thật chất bên ngoài có cả một đống người, bọn họ lần lượt la lối om sòm, vô cùng ồn ào, chuyện như vậy mà còn lẫm tưởng được?
Đúng là nực cười mà.
Tuy nói vậy, nhưng cho tới hôm nay, Tống Úc đột nhiên hiểu ra:
Lúc bước vào vai diễn, cơ thể không chỉ nhập vai vào nhân vật, mà ngay cả nội tâm cũng bị kéo theo. Giống như sáng này, lúc diễn cảnh trên bến đó, Tống Úc thừa nhận bản thân hoàn toàn bị kéo vào trong vai diễn.
Hắn chỉ nhìn Hứa Trăn một lát, vậy mà vành mắt lại bất giác đỏ lên, lúc đó hắn phải dùng hết toàn bộ tôn nghiêm của hai mươi tư năm mới có thể kìm được nước mắt chảy xuống.
Hắn hoảng hốt nhớ lại tuổi thơ của mình.
Hai bóng người, một lớn và một nhỏ, đã chồng chéo lên nhau một cách khó hiểu trong khoảng thời gian hơn mười năm.
Khi còn nhỏ, ông nội vẫn còn, Tống Úc hàng năm đều về nhà.
Hắn có một người anh họ ở quê hơn hắn năm tuổi, điều hắn mong chờ nhất hàng năm là được đi chơi cùng người anh họ trong dịp Tết Nguyên Đán.
Trượt băng, nã pháo, “kết hợp” với súng nhựa, chụp ảnh, chơi poker, chơi bi thủy tinh…
Mấy ngày ăn tết, hắn đều không có nhà mà toàn ra ngoài lăn lộn, cho đến lúc chia tay thì nháo loạn, khóc lớn một trận.
Tống Úc nhớ rất rõ khi học lớp hai tiểu học, vào ngày mồng năm Tết, hắn khóc lóc om sòm lăn lộn nói mình nhất quyết không về, từ nay về sau sẽ nhà với ông nội, còn ba mẹ thì tự về một mình đi.
Sau đó, người anh họ kia đã nhấc mình lên, cương quyết nhắc vào ghế sau xe.
Tống Úc một mặt sững sờ.
Hắn liều mạng vỗ cửa sổ phía sau xe, gào khóc, hy vọng anh họ có thể quay đầu lại liếc hắn một cái.
Nhưng sau tất cả, hắn không thể chờ đợi được.
Hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng béo lùn của người anh họ trong chiếc áo khoác rách đang bước nhanh đi, một đường chui vào hẻm nhỏ bên cạnh, sau đó không còn thấy bóng dáng nữa.
Đêm đó, khi trở về nhà, Tống Úc đã bị cha mình đánh cho một trận tơi tả, từ đó để lại một ký ức khó quên trong lòng.
Sau này nghĩ lại.
Khi còn nhỏ mình nghịch ngợm như vậy, đại khái cũng không có mấy người yêu thương?
Điều mà Tống Úc mong đợi nhất lúc đó, chính là có một huynh đệ, không chê mình phiền phức, không chê mình ầm ĩ, mỗi ngày cao hứng bừng bừng chơi với nhau, đến khi mình đi, hắn sẽ ra tiễn, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn mình rời đi.
Giống như Hứa Chân sáng nay vậy.
Ánh mắt có phần ngốc nghếch và cô đơn, lẻ loi trơ trọi đứng trên bến đò, dõi theo bóng dáng chiếc thuyền đang chầm chậm đi xa, vừa vặn đánh trúng nơi mềm mại nhất trong lòng của Tống Úc.
Bên trong kịch thì có huynh đệ, nhưng bên ngoài thì không có ai.
"Ô ô ô. . ."
Tống Úc đang mải mê suy nghĩ đến mất cả hồn vía, thì bất chợt nghe được một âm thanh nghẹn ngào trầm thấp.
Hắn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trợ lý Tiểu Lưu Chính đang cầm điện thoại di động, khóc như hoa lê.
"Làm sao vậy làm sao vậy?"
Tống Úc vội vàng đứng lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Mau nói anh biết!”
Tiểu Lưu ngẩng đầu lên thút thít nói: "Xin lỗi Tống Ca, không có chuyện gì, em chỉ đang xem đoạn video ngắn.
"Nó quá cảm động ô ô ô. . ."
Nói xong, cô dùng khăn giấy sát nước mũi, rồi đưa di động cho Tống Úc.
Tống Úc không rõ tại sao mình lại nhận lấy, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy, hình ảnh bên trong là một đoàn xe lửa màu xanh dừng ở sân ga và chuẩn bị xuất phát.
Một người trẻ tuổi bước lên xe lửa, sau đó quay đầu nói với ông lão phía sau: "Ba, tới đây được rồi, đừng đi theo nữa.”
Ông lão nghe vậy, liền đem hành lý đưa cho con trai, nghĩ nghĩ một hồi, lại tháo khăn choàng trên cổ đeo lên cho con mình, nói: "Thành phố rất lạnh, có nhớ mặc thêm áo.”
Cậu con trai ngoan ngoãn thắt khăn, xách theo hành lý leo lên xe lửa.
Trong cảnh tiếp theo, camera quay qua cửa sổ toa tàu, chiếu về phía ông lão đang đứng trên sân ga.
Ông lão đứng một mình trong gió lạnh, đôi mắt ngây ngốc nhìn vào máy quay, vẻ bất đắc dĩ trong mắt gần như dày đặc không thể tan biến. Vài giây đồng hồ sau, đoàn tàu lăn bánh, ông lão thất hồn lạc phách đuổi theo toa tàu, rốt cục vẫn biến mất trong màn ảnh.
Lúc này, khung cảnh dần mờ đi, trên màn hình hiện lên một dòng ký tự lớn: Hãy dành nhiều thời gian ở bên cạnh gia đình bạn.
Hóa ra đây là quảng cáo dịch vụ công cộng.
Trợ lý tiểu Lưu lúc này đã lau sạch nước mắt nước mũi, cô cầm lại điện thoại, nói với Tống Úc: "Như thế nào, có phải rất cảm động đúng không?”
Tống Úc không nói gì.
Hắn chỉ hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào không trung với một số nghi hoặc trong lòng.
Ánh mắt của người cha kia, thật sự rất quen…
Hình như giống với ánh mắt của Hứa Chân khi đứng trên bến đò nhìn mình trong cảnh quay sáng nay?
Chẳng lẽ nói. . .
Tống Úc dùng sức lắc đầu, xóa sạch ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Suy nghĩ nhiều quá.
Cảm xúc của con người đều giống nhau, chỉ là ánh mắt tương tự mà thôi, không có gì lạ cả?
. . .
Cùng lúc đó, Hứa Trăn vừa ăn cơm hộp của mình, ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía bảng quảng cáo cách đó không xa, bên trên đang phát một đoạn video quảng cáo dịch vụ công cộng.
Ồ, quả nhiên, trong cuộc sống không bao giờ thiếu nghệ thuật, chỉ cần sử dụng một đôi mắt để khám phá nghệ thuật là được.
Chương 55:
Xế chiều hôm đó, đoàn phim tiếp tục cao độ ghi hình buổi sáng, chưa đầy 7 giờ đã hoàn thành nhiệm vụ quay phim trong ngày.
Nhân viên nhóm A cuối cùng cũng được hưởng đãi ngộ của nhóm B, trời vừa tối, bọn họ tản ra vui vẻ như những nhân viên văn phòng bình thường.
Khi mọi người đi ngang qua Hứa Trăn đều mỉm cười gật đầu cảm ơn khiến hắn không khỏi bối rối.
Sau khi kết thúc công việc, Hứa Trăn vốn định trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Hôm nay hắn quay tổng cộng 12 cảnh, tất cả đều đối diễn với Tống Úc, cho nên thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Ai ngờ còn chưa ra khỏi phim trường, liền bị người đại diện Kiều Phong gọi lại.
"Lâm Huệ Mỹ nói tối nay muốn mời chúng ta ăn cơm, " Kiều Phong nói, "Tám giờ, trên tầng mười hai của khách sạn quốc tế Vạn Thịnh, hiện tại chúng ta trở về thay quần áo khác.”
Hứa Trăn nghi ngờ nói: "Tại sao lại mời đi ăn cơm vào lúc này? Muốn nói chuyện gì sao?”
Kiều Phong do dự một chút, rồi đáp: "Nói chuyện gì thì chưa biết, nhưng ngoại trừ Lâm Huệ Mỹ, còn có một người đi cùng. . ."
Nói xong, hắn hạ giọng nói: "Tổng giám đốc của Đông Nhạc truyền hình điện ảnh, Thái Thực Tiễn."
"Thái Thực Tiễn. . ."
Hứa Trăn khẽ nhíu mày: "Cái tên này nghe có chút kỳ quái, là hai chữ nào?"
Kiều Phong nói: "Thực Tiễn trong câu “Thực tiễn chính là tiêu chí duy nhất để kiểm tra chân lý”.”
Nói xong, hắn dừng một chút, chậm rãi nói: "Nghe nói Thái Thực Tiễn còn có một em gái, tên là Thái Chân Lý.”
Hứa Trăn: ". . ."
Được rồi, không bình luận.
Tám giờ tối, Hứa Trăn cùng Kiều Phong lái xe đến khách sạn quốc tế Vạn Thịnh.
Đây là khách sạn tiêu chuẩn cao nhất ở gần Thành phố Điện ảnh Truyền hình Hoành Châu, một bữa ăn cho bốn người có thể có giá từ hai đến ba ngàn.
Chỉ cần nhìn tư thế này thôi cũng khiến người ta cảm thấy chân thành rồi.
Lúc hai người đến phòng riêng trên tầng 12, thì đã thấy Lâm Huệ Mỹ và những người khác đã đến.
Hứa Trăn giương mắt nhìn lên, đứng bên cạnh Lâm Huệ Mỹ là một đại thúc trung niên béo nục béo nịch, mắt nhỏ, mũi tẹt, bề ngoài xấu xí, nhưng khi nhìn tổng thể thì lại mang đến một cảm giác rất hài hòa.
"Chào hai người…”
Nhìn thấy hai người đi tới, ông chú trung niên chủ động đứng dậy, tươi cười đưa tay về phía Hứa Trăn: "Cậu là Hứa Chân đúng không?
"Tôi đã xem cảnh quay của cậu trong buổi quay phim hôm nay, rất tốt, đây chính là hình tượng Hoa Vô Khuyết trong lòng của ta."
Lâm Huệ Mỹ đứng ở bên cạnh giới thiệu với Hứa Trăn: "Vị này là tổng giám đốc của công ty Đông Nhạc ảnh thị, Thái tổng."
Hứa Trăn lễ phép bắt tay, mỉm cười chào hỏi.
Hai bên lập tức ngồi xuống, đơn giản hàn huyên vài câu.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn trên bàn đã lên đủ, phục vụ viên đóng kỹ cửa, gian phòng bên trong lập tức yên tĩnh.
Lâm Huệ Mỹ thấy thế, liền nhanh chóng lấy một một quyển sách in màu đỏ từ bên trong túi sách, đưa cho Hứa Trăn cùng Kiều Phong, một người một bản, sau đó nói tiếp: "Đây là ấn phẩm tuyên truyền mới của Đông nhạc truyền hình điện ảnh chúng tôi, mặt bên trên có giới thiệu sơ lược về Đông Nhạc ảnh thị.
"Không biết, hai vị hiểu bao nhiêu về công ty của chúng tôi?"
Kiều Phong xem qua một lần, tươi cười nói: "Huệ tỷ, chị nói như vậy thì quá khách khí rồi.
"Đều là người trong giới, thì làm sao có thể không biết?”
Kiều Phong hắng giọng một cái, lời ít mà ý nhiều: "Đông Nhạc truyền hình điện ảnh mới thành lập chưa lâu, sản xuất phim truyền hình hằng năm cũng không nhiều, nhưng mỗi một bộ phim đều được làm rất cẩn thận và mang lại tiếng tăm trong nghành.
"Là một công ty rất có thành ý.”
Lâm Huệ Mỹ mỉm cười gật đầu cảm ơn hắn ta, sau đó nói: "Chà, nếu đã như vậy thì tôi cũng không nhiều lời."
Nói xong, cô nhìn sang Hứa Trăn đang ngồi bên cạnh: "Ngày mai Tiểu Hứa còn quay phim, cho nên tôi cũng đi thẳng vào vấn đề.
"Cậu có hứng thú gia nhập vào Đông Nhạc truyền hình điện ảnh của chúng tôi không?"
Nghe xong lời này, Hứa Trăn sửng sốt một chút.
Đây là. . . đang đào góc nhà của người ta, đúng không?
Thái Thực Tiễn ở bên cạnh cũng tiếp lời, hắn nhìn Hứa Trăn: " Về quy mô, Đông Nhạc của chúng tôi đương nhiên không thể so sánh với các công ty lâu đời như Hoa Ảnh và Tinh Quang.
"Nhưng chúng tôi cũng có lợi thế của riêng mình."
Nói xong, Thái Thực Tiễn hơi hơi hất cằm lên, có chút tự hào nói: "Mỗi một tác phẩm do Đông Nhạc sản xuất, đều vô cùng xuất sắc, bởi vì chúng tôi từ xưa đến nay không bao giờ làm phim rác.
"Hơn nữa nghệ sĩ của công ty cũng không nhiều, trước mắt tổng cộng có chín người, do đó có thể chiếu cố tận tình cho từng người.”
Hứa Trăn thấy Thái tổng đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn không biết làm thế nào cho nên đành phải quay đầu nhìn về phía Kiều Phong.
Thân phận "Hứa Chân" này không phải của hắn, do đó không thể tùy tiện quyết định.
Lúc này, Kiều Phong cũng đang vô cùng xoắn xuýt.
Hắn có thể cảm nhận được Thái Thực Tiễn rất coi trọng Hứa Chân. Vai diễn Hoa Vô Khuyết của do Đông Nhạc cấp, mà Đông Nhạc lại là một con đường quan trọng trong cuộc đời hắn.
Có một sự thật hiển nhiên: Mọi người sẽ có cảm tình hơn với những người đã đầu tư vào họ.
Hắn đối xử với ngươi càng tốt thì hắn sẽ càng đối xử tốt hơn và tốt hơn với ngươi.
Điều này nghe có vẻ hơi khó chịu nhưng bản chất con người là như vậy.
Đông Nhạc đối với Hứa Trăn thật sự là một lựa chọn tốt, bởi vì Đông Nhạc rất quan tâm đến hắn.
Nhưng, thứ mà Kiều Phong lo lắng chính là. . .
"Hứa Chân" mà chúng ta nhìn thấy bây giờ không phải là "Hứa Chân" đã ký hợp đồng với Tinh Quang!
Hiện tại hắn còn phải tự mình dỗ dành, lừa gạt để thuê tên nhóc này làm việc cho mình. Đứa trẻ này rất có đam mê kiếm tiền, cho nên mới có thể ỡm ờ đi theo mình.
Thế nhưng, nếu như mình muốn cậu ta dùng thân phận thật sự của mình để ký kết hợp đồng với một công ty giải trí khác…
Cậu ta có sẵn lòng không đây?
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hài Hước
- Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế
- Chương 51 - 55