Chương 5: Khí Chất Của “Hứa Trí Viễn” Thay Đổi Thật Lớn

Hứa Trăn đương nhiên không có ý khinh thường Thiệu Mộng Hoa.

Đối với bất cứ ai, thái độ của hắn cũng đều tương tự như vậy, trừ phi là người thân cận hoặc là người kính trọng thì mới khác. Ví dụ như sư phụ, trưởng làng, thầy thuốc trong trạm y tế thị trấn, hiệu trưởng trường tiểu học trường cấp 2 và giáo viên chủ nhiệm, cùng với Lý Cư Sĩ thường xuyên cho mình dưa muối.

Hiển nhiên “Bà thím” trang điểm diêm dúa trước mắt không nằm trong nhóm người này.

Hơn nữa trên đường đi, Hứa Trăn đã nghe nói có người muốn giành vai diễn với mình, xem ra bà thím này chính là người cầm đầu phe địch.

Hắn ngước mắt nhìn đối phương, trong lòng reo lên một hồi chuông báo động.



Cách đó không xa, đạo diễn Tô Văn Bân vừa thấy “Hứa Trí Viễn” thì cũng không khỏi kinh hãi.

Ba tháng không gặp, thiếu niên này cứ như thay da đổi thịt.

Gương mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng khí chất như thể thay đổi nghiêng trời lệch đất từ trong ra ngoài, so với trước kia giống như biến thành một người hoàn toàn khác.

Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Trí Viễn trang điểm rất đậm, dáng người hơi mập, mái tóc vàng khè không dài không ngắn trông rất nhơ nhớp, đôi mắt tràn đầy mỏi mệt.

Nói thật, Tô Văn Bân không hề hài lòng với cậu ta lúc đó chút nào.

Nếu không phải người quay phim của đoàn làm phim xin xỏ thì hắn chỉ muốn đuổi cậu ta ra ngoài ngay lập tức.

Nhưng điều bất ngờ là diễn xuất của “thằng nhóc mập” này lại vượt qua dự đoán của mọi người.

Tình cảm vừa đủ, lời thoại vững vàng, cảnh võ thuật cũng rất đẹp mắt. Lại thêm thân phận là “Ngôi sao nhí”, Tô Văn Bân chỉ thoáng lưỡng lự rồi đồng ý cho cậu ta đóng vai khách mời Tuyết Trúc.

Có điều tiền đề là trước khi vào đoàn làm phim, cậu ta phải tập thể hình, giảm cân, điều chỉnh trạng thái thật tốt.

Khi đó Hứa Trí Viễn luôn mồm đồng ý.

Nhưng không thể ngờ được… Cậu ta có thể điều chỉnh trạng thái tốt đến mức này. Cứ như thể biến thành một người hoàn toàn khác.

Lúc này, “Hứa Trí Viễn” mặc áo lông dày vạt dài, không thấy được dáng người trông như thế nào, nhưng gương mặt đã gầy hơn rất nhiều. Đường nét ngũ quan trở nên rõ ràng hơn, đôi mắt trông to hơn, thậm chí cả phần xương cằm lúc trước hơi bè giờ cũng trở nên hẹp hơn nhiều.

Đúng là… Giảm béo theo kiểu phẫu thuật thẩm mỹ!

Hơn nữa điều mấu chốt nhất là khí chất của hắn hoàn toàn khác hẳn lúc trước!

Tô Văn Bân biết Hứa Trí Viễn xuất thân là ngôi sao nhí, từ hồi ba tuổi đã làm người mẫu nhí, từ năm tuổi bắt đầu trà trộn trong các trường quay phim ảnh. Chơi mưu mô với người trưởng thành, cướp miếng ăn với tay già đời, nói vòng vo tam quốc với các nhân vật có máu mặt, từ nhỏ đã quen với nhân tình ấm lạnh, ngươi lừa ta gạt. Trong đôi mắt của thiếu niên này có sự khôn khéo và lõi đời không thuộc về lứa tuổi của mình.

Nhưng nhìn bây giờ mà xem, Hứa Trí Viễn đứng trước mặt Thiệu Mộng Hoa, ánh mắt hờ hững, sắc mặt lạnh nhạt, lưng ưỡn thẳng thắp, giống như một cây trúc mọc trên núi tuyết, không dính hơi thở thế tục. Quả thực giống hệt một tu sĩ ẩn cư ở ngôi chùa cổ trong núi, sạch sẽ không vướng bụi trần.

Tô Văn Bân hoàn toàn chấn kinh vì khí tức “cao tăng” phả vào mặt mình.

Thằng bé này… Rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy? Phải làm thế nào thì một người mới xảy ra thay đổi lớn đến thế chỉ trong thời gian ngắn? Giảm béo, tập gym, nghiên cứu kịch bản, lên núi thanh tu, ăn chay niệm Phật?

Tô Văn Bân liên tục tưởng tượng ra những hình ảnh nối tiếp. Hắn vừa cảm động tột độ vì thái độ chuyên nghiệp của đối phương, vừa áy náy bứt rứt vì việc nhà sản xuất phim nhúng tay vào ngáng đường.

Hứa Trí Viễn đã trả giá quá nhiều vì vai diễn này, thế mà hôm nay lại sắp đánh mất cơ hội được tiến quân lên màn ảnh lớn chỉ vì một câu nói của người khác…

“…”

“Ngô đạo!”

“Chào Ngô đạo!”

“Ngô đạo đã ăn cơm chưa?”

“Ngô đạo, ngài đã tới rồi…”

Suy nghĩ của Tô Văn Bân vừa bay xa thì nhanh chóng bị kéo lại bởi những tiếng chào hỏi vang dội. Hắn quay đầu sang thì thấy một ông lão lùn mặc áo jacket màu quả mơ, mái tóc thưa thớt đang đi đến chỗ mình.

Ánh mắt hai người đυ.ng vào nhau, ông lão cười khoát tay với hắn.

Đôi mắt Tô Văn Bân nhất thời sáng lên.

… Giám chế của Dạ Vũ Giang Hồ - Ngô Khắc Minh! Đồng thời chính là đối tượng mà hắn mới mách lẻo!

Vị đại đạo diễn đã tung hoàng Hương Giang mấy chục năm này mới là người có quyền nói chuyện nhất của đoàn làm phim.

Ngô đạo bình thường rất ít khi tới trường quay, chỉ thỉnh thoảng đến đây tuần tra một lượt, hỏi thăm tiến độ quay phim. Công việc cụ thể hầu hết đều do Tô Văn Bân phụ trách. Không ngờ vừa nghe nói có người muốn cướp vai Tuyết Trúc, ông cụ không hề nhiều lời, lập tức chạy tới ngay.

Xem ra Ngô đạo rất coi trọng vai diễn này!

“Ái chà, sao hôm nay náo nhiệt thế?” Ngô Khắc Minh đi tới chào hỏi với mọi người, sau đó hỏi Tô Văn Bân: “Công việc mấy ngày nay thuận lợi không?”

Tô Văn Bân đáp: “Vâng, coi như thuận lợi, chiều này sẽ quay cảnh của Tuyết Trúc.”

Nói đoạn, hắn theo bản năng nhìn Thiệu Mộng Hoa cùng Kiều Phong.

Thấy thế, Ngô Khắc Minh lắc đầu.

“Chẳng qua chỉ là một vai diễn khách mời, đến khi biên tập chỉ còn lại màn ảnh ba năm phút mà thôi.” Ngô Khắc Minh nói: “Khoảng thời gian trước tôi còn sầu lo không tìm được diễn viên phù hợp, sao hôm nay lại bắt đầu giành nhau?”

Thiệu Mộng Hoa cười tủm tỉm nói: “Ngô đạo diễn, ba năm phút cũng rất quý giá.”

Nói rồi, bà ta kéo cánh tay Đinh Tuyết Tùng đưa đến trước mặt Ngô Khắc Minh, nói: “Ngài xem, đây là Đinh Tuyết Tùng, diễn viên mới của nhà tôi, sinh viên Thượng Hí, trước kia từng có kinh nghiệm diễn kịch sân khấu.”

Thấy thế, Kiều Phong cũng không yếu thế kéo Hứa Trăn tới chỗ mình, đẩy lên đằng trước rồi nói: “Ngô đạo, ngài còn nhớ Trí Viễn nhà tôi không? Lúc trước cậu ấy từng hợp tác với ngài trong bộ phim ‘Đại Giang Đông Khứ’…”

Hứa Trăn bị đẩy lên trên, chen bên cạnh Đinh Tuyết Tùng, cảm giác mình biến thành một cây củ cải trong sạp rau mặc cho người ta lựa chọn.

“Ha ha ha…” Ngô Khắc Minh nở nụ cười, nhìn lướt qua hai người, nói: “Ừm, khí chất hình tượng đều được đấy.”

Ông vuốt cằm, cân nhắc một lát rồi nói: “Dù gì cũng tới rồi, chi bằng thử diễn một đoạn, để tôi xem thực lực của hai cậu đi.”

“Ai diễn trước?”