Chương 41 - 50

Chương 41:

Tống Úc ký hợp đồng với với truyền hình điện ảnh Đông Nhạc vào năm thứ hai, sau đó nhận được vai diễn nam chính trong một bộ phim truyền hình dài tập. Mặc dù chỉ là một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường có kinh phí nhỏ, nhưng dù sao thì đây cũng là một người mới đóng vai chính nên đã gây khá nhiều xôn xao vào thời điểm đó.

Nếu so sánh ra thì việc Hứa Chân diễn vai Hoa Vô Khuyết cũng không phải là điều khó hiểu.

Dù sao cậu ta cũng là một ngôi sao nhí nổi tiếng, dù hiện tại không có ai yêu mến nhưng ít nhất vẫn có chút kinh nghiệm diễn xuất.

Nhưng…vẫn có một số người cảm thấy vô cùng tức giận!

Làm thế nào mà một điều tốt đẹp bất ngờ được nhà sản xuất ưu ái như vậy lại không rơi vào người mình?

Đặc biệt là Đinh Tuyết Tùng, người đảm nhiệm vai diễn Giang Ngọc Lang.

Rõ ràng chỗ nào tôi cũng đều mạnh hơn cậu ta!

Diễn xuất của tôi tốt hơn, vẻ ngoài cũng đẹp hơn( tự cho ), vị trí cũng cao hơn hắn, vậy thì dựa vào cái gì chọn hắn mà không chọn tôi?

Thế gian thật không công bằng!

Nhất định là con hàng này đã bí mật làm một số chuyện không để người khác biết!

Nhất định là vậy!

Đinh Tuyết Tùng ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ghen ghét khiến cho tình cách một người hoàn toàn thay đổi, ghen ghét cũng khiến cho tế bào của con người dễ bị nhiễm sắc thể xấu!

Tuy nhiên, những người thích ôm giận dữ đến căng cả bụng giống như Đinh Tuyết Tùng chỉ là số ít. Đánh giá về kết quả, sự điều chỉnh nhân sự lần này của ê-kíp gần như có thể nói là một niềm vui đối với tất cả mọi người.

Sau khi Hạ Tuấn Ninh đi, Hoa Vô Khuyết không còn là vai nam chính, kịch bản đã có thể làm theo tính logic.

Tống Úc từ nam thứ biến thành nam chính, mà Hứa Trăn từ vai quần chúng biến thành nam thứ. Về phần Giang Duy thì đã được như ý nguyện diễn vai Giang Phong.

Diễn viên Thiết Tâm Lan cũng thoát khỏi những cảnh quay sến súa, ngốc nghếch ngây thơ để phụ họa cho Hoa Vô Khuyết. Thậm chí, đoàn làm phim còn tiết kiện được một số tiền lớn, có thể hỗ trợ cho những nơi khó khăn hơn, ví dụ như tổ đạo cụ, tổ hiệu ứng mà trước đó bọn họ mỗi ngày đều khóc than nghèo đói.

Khi các thành viên cốt cán của đoàn tổ chức một cuộc họp nhỏ, Hứa Trăn nhìn khuôn mặt rạng rỡ của mọi người, trong lòng không khỏi có chút cảm khái:

Hạ Tuấn Ninh ơi Hạ Tuấn Ninh, hi sinh một mình anh lại có thể mang đến hạnh phúc cho ngàn vạn nhà, quả đúng là công đức vô lượng!

Đoàn làm phim lẽ ra nên lập cho anh một cái miếu thờ, ngày đêm tụng kinh siêu độ, cầu nguyện cho anh sớm siêu thoát ...

À, không, phải là sớm sinh quý tử.

"Hắt xì!"

Lúc này, Hạ Tuấn Ninh, người đang bế quan đóng kín cửa trong khách sạn, hắt hơi một cách khó hiểu.

Mẹ nó, là ai đang nguyền rủa lão tử??

. . .

Xế chiều hôm đó, Hứa Trăn trở lại khách sạn Hilden thu dọn đồ đạc cá nhân rồi di chuyển về khách sạn do đoàn phim Tuyệt Đại Song Kiêu sắp xếp.

Nhiệm vụ quay phim của bộ phim truyền hình đang rất gấp gáp, hầu như ngày nào cũng phải quay hơn mười tiếng đồng hồ.

Vì vậy, tốt hơn hết nên ở theo nhóm, khoảng cách lái xe gần, có xe đưa đón đoàn hàng ngày, cũng rất tiện lợi.

Vị trí của Hứa Trăn trong đoàn phim không hề thấp, vì vậy, căn phòng mà đoàn phim bố trí cho hắn cũng có quy cách rất cao, giường ngủ lớn, nằm theo hướng mặt trời mọc, cả căn phòng có diện tích hơn 30 mét vuông, cửa sổ cực thoáng, có đầy đủ ghế sô pha và bàn làm việc. So với Hilden cũng không chênh lệch quá nhiều.

Trợ lý Chu Hiểu Mạn liên tục ngáp dài khi thu dọn đồ đạc, quầng thâm dưới mắt cũng lộ ra rất rõ.

Hứa Trăn nhịn không được hỏi: "Này mấy ngày không nghỉ ngơi tốt sao? Hay là cô cứ đi nghĩ trước đi, phần còn lại tôi sẽ tự mình dọn.”

Chu Hiểu Mạn dụi dụi con mắt, nói: "Ách. . . Hiện tại không ngủ được, tôi vẫn còn có một thứ muốn đưa cho cậu.”

Vừa nói, cô vừa lấy từ trong ba lô ra một chiếc hộp đen to bằng lòng bàn tay: "Hai ngày nay tôi đã chỉnh sửa tốt thứ này, cho nên hôm nay cậu phải xem qua một lượt trước khi đi ngủ."

Hứa Trăn nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, sau đó phát hiện ra đây là một ổ cứng di động.

Hai ngày nay không hề nhìn thấy cô, hóa ra là đang chuẩn bị thứ này sao?

"Bên trong có gì?" Hứa Trăn hỏi.

Chu Hiểu Mạn lấy một chiếc laptop đến, vừa chờ đợi khởi động máy vừa nói: "Bên trong là một số video tư liệu mà tôi đã biên soạn sẵn, có chừng hơn hai trăm dung lượng."

"Một trong số chúng được tải xuống từ Internet và một số được lấy thông qua các kênh riêng, vô cùng quý giá đó.

"Cậu phải nhớ dùng biện pháp bảo mật thật kỹ, máy tính xách tay này tuyệt đối không được kết nối Internet."

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Hứa Trăn thật lâu: "Cậu hiểu."

Hứa Trăn: ". . ."

Tôi có hiểu được cái gì đâu??

Bên trong ổ cứng này rốt cục chứa mãnh thú tai họa gì sao?

Rất nhanh, máy tính đã khởi động thành công.

Chu Hiểu Mạn cắm ổ cứng vào, cả người dời đến vị trí khác: "Nào, cậu tới ngồi chỗ này, chúng ta vừa xem vừa nói chuyện."

Hứa Trăn mang vẻ mặt thất thần ngồi xuống, mở ổ cứng ra xem thử, phát hiện bên trong có hai thư mục con.

Một đề mục gọi là "Nga Mi hậu sơn", một cái khác gọi là "Địa Linh trang "

Lông màu của Hứa Trăn nhíu lại.

Hai ngày nay, hắn đã đem kịch bản cùng nguyên tác của Tuyệt Đại Song Kiêu đọc đến thuộc làu làu, bởi vậy, chỉ cần liếc một cái liền thấy ngay:

Hai nơi này, chính là bối cảnh trong Tuyệt Đại Song Kiêu!

Hơn nữa tất cả đều là cảnh có phân đoạn của Hoa Vô Khuyết!

Đây là ý gì?

Có lẽ nào…

Chưa kịp nghĩ, Hứa Trăn đã cực nhanh ấn mở thư mục "Nga Mi hậu sơn", sau đó, hắn nhìn thấy các thư mục con, lần lượt là "Trận thứ 6", "Trận thứ 8", "Trận tưhus 15", "Trận thứ 16".

Lại mở ra thư mục "Trận thứ 6", bên trong không còn thư mục nào nữa mà là một đống tệp video.

Chu Hiểu Mạn nói “Đây là nhiệm vụ học tập ngày hôm nay của cậu. Trước khi buổi quay bắt đầu vào ngày mai, hãy xem hết 14 tệp này và tập trung vào 5 tệp đầu tiên.”

Hứa Trăn ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"

Chu Hiểu Mạn đáp: "Đây là “Đáp án tham khảo”.”

Nói xong, cô ấy lấy con chuột từ tay Hứa Trăn, cúi người, nhấp vào tệp video đầu tiên.

Đây là một bộ phim cổ trang với độ sắc nét không cao, trong màn hình, một người đàn ông ăn mặc như hiệp khách, hắn cầm kiếm, nhẹ nhàng linh hoạt đoạt lấy bội kiếm của một lão đạo sĩ, sau đó mỉm cười, nói: "Đắc tội."

Hứa Trăn bỗng dưng mở to hai mắt.

Cảnh này. . .

Tại sao…

Lại giống hệt như một tình tiết trong “Tuyệt Đại Song Kiêu” ?!

Chương 42:

Hứa Trăn còn nhớ rõ khi Hoa Vô Khuyết ra sân lần đầu tiên, hắn đã đánh bại hơn chục cao thủ ở núi Nga Mi bằng chính sức lực của mình, sau đó lại cướp được bội kiếm của Thần Tích đạo trưởng, trưởng môn phái Nga Mi, khiến cho mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Nhưng tại sao, trong đoạn video này lại có một tình tiết giống y hết như vậy?

Hứa Trăn nhịn không được hỏi: "Đây là phiên bản khác của “Tuyệt Đại Song Kiêu” sao? Tại sao tôi còn chưa xem qua nhỉ?”

Chu Hiểu Mạn cười hắc hắc, nói: "Không phải, cái này không phải là Tuyệt Đại Song Kiêu.

"Đây là phim Cô Tinh Kiếm, nó được phát sóng cách đây 25 năm.”

Nói xong, cô dương dương đắc ý chỉ chỉ màn hình, nói: "Mười bốn video mà cậu thấy bây giờ, tất cả đều là cảnh tượng tương tự.

"Thật ra có tới ba mươi ba đoạn, nhưng diễn xuất non kém cho nên tôi mới không cho cậu xem.

"Cậu cứ xem tất cả đoạn video này, sau đó tìm một phong cách mình yêu thích nhất để bắt chước, cá nhân tôi đề cử cái đầu tiên, thứ hai và cái thứ năm."

Nghe xong những lời này, Hứa Trăn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt khó có thể tin được.

Hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó mới hỏi: “Làm sao mà cô tìm được nhiều đoạn giống nhau như vậy? Có cơ sở dữ liệu gì không?"

"Thật ra không có, thế nhưng…” Chu Hiểu Mạn hắng giọng một cái, hất cằm lên: "Từ nay xin hãy gọi tôi là “Công cụ tìm kiếm phim truyền hình cổ trang”.”

Hứa Trăn ngơ ngác nhìn cô gái cao chưa tới 1m6 này, trong lòng vừa chấn kinh lại vừa xúc động.

Chấn kinh là vì, cô đã phải xem bao nhiêu bộ phim truyền hình cổ trang mới có thể biết rõ được những cảnh nào, trong bộ phim truyền hình nào?

Còn cảm động vì, sau khoảng thời gian sống hòa hợp này, Hứa Trăn cảm thấy rõ ràng rằng dù là Kiều Phong hay Chu Hiểu Mạn, họ đều là những người thực sự coi trọng công việc cũng như sự nghiệp của mình.

Hứa Trăn biết, công việc của trợ lý nghệ sĩ rất hạn chế, đó là chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nghệ sĩ và giúp đỡ một số công việc thường ngày.

Nhưng mà, Chu Hiểu Mạn đã làm gì trong những ngày qua?

Kiêm chức tài xế, kiêm chức thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, kiêm chức bí thư. . .Ngoài ra, Kiều Phong còn giao cho cô thêm một số việc, tuy nhiên cô ấy thậm chí chủ động nhận nhiều việc hơn nữa. Cô ấy thật sự hy vọng mình có thể sống tốt, ít nhất là hy vọng "Hứa Chân" có thể trở thành một diễn viên xuất sắc.

Những người cống hiến hết mình cho công việc luôn rất đáng ngưỡng mộ.

"Cám ơn, thật sự. . ." Hứa Trăn không có từ nào để diễn tả hết tâm trạng lúc này của mình, cho nên chỉ có thể không ngừng cảm ơn công sức mà cô ấy bỏ ra.

Chu Hiểu Mạn nghe hắn nói như thế, cả mặt liền đỏ lên, vội vàng xua tay, cười nói: "Ai, không cần khách khí, chỉ cần có thể giúp cậu là được.”

Hứa Trăn nghiêm túc nói: "Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”

Hắn âm thầm suy nghĩ, chờ đến khi mình nhận được tiền công, nhất định phải tích ra ít máu, mua quà cho trợ lý hoặc tặng cho cô vài cái hồng bao.

À? Có phải mọi người muốn hỏi tôi về số tiền mười vạn khi quay xong “Dạ Vũ Giang Hồ” đã đi đâu rồi đúng không?

Dĩ nhiên đã sớm gửi về cho sư phụ nha.

Hiện tại, số tiền đó có lẽ đã biến thành cát, xi măng, bột nhão và gỗ.

Nếu như xây xong nóc phòng mà vẫn còn thừa một ít, vậy thì có thể mua thêm sơn để tu bổ lại áo cà sa trên người của Phật tổ.

Ây…Thiện tai.

Sáng sớm hôm sau, đoàn phim "Tuyệt Đại Song Kiêu" chính thức khai máy tại Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Hoành Châu.

Trước đó, Hứa Trăn chỉ đóng một vai phụ trong “Dạ Vũ Giang Hồ”, cho nên hiện tại hắn mới được xem là chính thức gia nhập đoàn phim, lần đầu tiên tham dự buổi lễ khai máy.

Có rất nhiều nghi thức, ngày, giờ và địa điểm đều được tính toán một cách có chủ ý.

Hứa Trăn tò mò nhìn về phía trước, bên trên bày biện một lư hương rất lớn cùng với một chiếc bàn dài trưng bày lợn sữa quay và trái cây tươi, bên cạnh còn có một chiếc máy quay được che bằng vải đỏ.

Nhân viên và các diễn viên trong đoàn phim lần lượt tiến lên kính hương, sau đó đạo diễn vén tấm vải đỏ trên máy quay lên, cả đoàn chính thức được “khởi động máy”.

Ở giai đoạn đầu cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng nghi thức cũng rất đơn giản. Vốn dĩ Lâm Huệ Mỹ còn dự định sắp xếp một cuộc họp báo để công bố trước khi tuyên truyền. Tuy nhiên, do sự xáo trộn của việc thay đổi nhân sự trong hai ngày qua, hội nghị này bị hủy bỏ, nhằm tránh để lộ thông tin ra bên ngoài quá sớm.

Đối với chuyện này, Hứa Trăn đương nhiên rất vui vẻ.

Đạo diễn của “Tuyệt Đại Song Kiêu” họ Sở, tên là Sở Kiêu Hùng. Nghe tên có vẻ rất bá khí nhưng thực chất Sở đạo diễn lại là một ông chú mập mạp, có khuôn mặt nhân hậu.

Các diễn viên đều bí mật đều gọi ông ta là "Tiểu Hùng đạo diễn" .

Hứa Trăn nhìn ý cười nồng đậm trên khuôn mặt của ông ta, cùng với cái cằm chẻ và phần bụng ủng ỉn, không hiểu sao lại có cảm thấy vô cùng thân thiết.

A, là vì có điểm giống với phật Di Lặc.

Bộ phim truyền hình bắt đầu quay vào sáng hôm đó và cảnh đầu tiên chính là núi Nga Mi.

Điều khiến Hứa Trăn ngạc nhiên là cảnh bên trong được sử dụng trong phần này rõ ràng phải được quay ở bên ngoài. Thế nhưng, đoàn làm phim lại xây dựng một khung cảnh nhân tạo, hang động, vách đá và các cảnh khác, tất cả đều đặt ở bên trong phim trường rộng lớn, phía sau còn có một bức màn xanh để mở rộng bối cảnh .

Về phần núi, thì sẽ giao cho hậu kỳ xử lý.

Nghe nói bởi vì bây giờ là mùa đông và những ngọn núi ở bên ngoài không đủ xanh để dùng làm bối cảnh.

Hứa Trăn nhìn tấm màn xanh khổng lồ xung quanh với vẻ mặt kỳ quái.

Đúng vậy, quả thực, không thể có "màu xanh" như vậy được.

Chương 43:

Cảnh này là cảnh quay lớn đầu tiên trong cả bộ phim: Một đám võ lâm nhân sĩ bị một bản đồ kho báu hấp dẫn đến núi Nga Mi, kết quả, sau một phen vật lộn gay gắt, cuối cùng khi đến nơi mới phát hiện, bên trong động rỗng tuếch, chỉ có mười mấy cỗ quan tài mục gỗ.

Có người cho rằng kho báu được giấu trong quan tài, muốn cạy nắp quan tài ra:

Nhưng mà lúc này, chưởng môn Nga Mi, đạo trưởng Thần Tích dẫn theo người chạy đến, râu tóc đều dựng lên: Đây là nơi chôn cất của đại chưởng môn phái Nga Mi chúng ta!

Kết quả là một bên đau mắt đỏ nhất quyết phải mở quan tài, bên còn lại thì thà chết chứ không chịu khuất phục, thề sống chết với đất tổ.

Cục diện rơi vào ngõ cụt.

Tiểu Ngư Nhi lập tức nhìn thấu đây là kế mượn đao gϊếŧ người, nhưng hiện tai hắn chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, không có quyền lên tiếng khuyên can.

Lúc này, Hoa Vô Khuyết bắt đầu ra sân.

Hắn vừa ra tay, trực tiếp hất tung toàn bộ hơn mười người có mặt xuống đất.

Đạo trưởng Thần Tích nghĩ lầm hắn cũng muốn đến đây trộm mộ, cho nên lập tức ra tay đánh trả, thế nhưng không ngờ lại bị Hoa Vô Khuyết dễ dàng cướp lấy bội kiếm trong tay. Điều này đã khiến Thần Tích đạo trưởng trực tiếp hoài nghi nhân sinh.

Đây chính là cảnh ra sân đầu tiên của Hoa Vô Khuyết trong bộ phim này.

Không thể nói là không kinh diễm.

Lý do đoàn làm phim chọn Nga Mi Sơn là cảnh đầu tiên vì đây là cảnh cao trào đầu tiên của cả bộ, chất lượng của cảnh này quyết định trực tiếp đến đẳng cấp của cả bộ phim.

Lý do thứ hai là mặc dù có nhiều nhân vật trong cảnh này nhưng về cơ bản tất cả đều là diễn viên quần chúng. Các diễn viên chính chỉ có sự tham gia của ba người: Tiểu Ngư Nhi, Hoa Vô Khuyết cùng với Thiết Tâm Lan.

Đây cũng là lần đầu tiên mà ba diễn viên chính gặp nhau.

Cảnh quay hôm nay của Hứa Trăn là cảnh thứ 6, khi quay vài cảnh đầu tiên, hắn đã theo hướng dẫn hành động của đoàn để học cách diễn. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu học hỏi, hắn phát hiện ra rằng cách quay phim truyền hình và phim điện ảnh dường như rất khác nhau.

Lúc trước khi Đổng Kỳ Ngọc chỉ đạo động tác cho mình, các yêu cầu đều rất nghiêm ngặt. Không chỉ đạo động tác khó khăn mà ngay cả một sai lệch nhỏ nhất cũng không được phép.

Mà chỉ đạo động tác của "Tuyệt Đại Song Kiêu" thì...

Nói như thế nào đây.

Cảm giác rất qua loa, ngay cả động tác và cách truyền đạt cũng rất có lệ.

Đương nhiên, cái gọi là "Qua loa" này là chỉ so với Đổng Kỳ Ngọc mà nói, còn bình thường cũng không phải là nói mọi người không nghiêm túc trong công việc.

Vị chỉ đạo động tác làm việc rất nhanh, hắn phác họa động tác của Hoa Vô Khuyết một lần, xem Hứa Trăn học xong, liền gật gật đầu, lập tức đi chỉ giáo cho những người khác. Toàn bộ tổ kịch lúc này giống như một dây chuyền lắp ráp để sản xuất các sản phẩm công nghiệp.

Hứa Trăn từng nghe Kiều Phong nói qua, làm phim truyền hình thực tế dễ kiểm tra kỹ năng diễn xuất của một diễn viên hơn là làm phim điện ảnh.

Tại sao nói như vậy chứ?

Bởi vì, mọi cảnh quay trong phim đều được làm rất cẩn thận và sẽ được quay đi quay lại nhiều lần, hơn nữa sẽ có nhiều chỉ đạo khác nhau đứng trong một vòng tròn để hướng dẫn

Còn đối với phim truyền hình, tiến độ quay cực kỳ nhanh chóng, không ai quan tâm đến ngươi, về cơ bản tất cả phụ thuộc vào chất lượng của chính diễn viên.

Hứa Trăn nhìn đám người bận rộn xung quanh, có chút khẩn trương.

Mặc dù đêm qua hắn đã nghiêm túc nghiên cứu những video mà Chu Hiểu Mạn chuẩn bị, sau đó rèn luyện, luyện tập, tìm ra cách diễn thích hợp cho mình, nhưng không ra chiến trường, thì vẫn không cách nào có thể yên lòng.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh thì thấy nam diễn viên trung niên đóng vai Thần Tích đạo trưởng lúc này đang nghỉ ngơi nên hắn đi tới và cúi người hỏi: "Xin chào tiền bối, xin lỗi đã quấy rầy.

"Ngài có thể cho tôi một ít thời gian để đối diễn cùng nhau được hay không?”

Nam diễn viên trung niên liếc mắt một cái: "Diễn Hoa Vô Khuyết?

"Tôi xưa nay không cùng người khác đối diễn, tôi phải bảo đảm giữ cảm xúc đủ cho cảnh quay chính thức.”

Nói xong hắn ta cầm ly nước ở bên cạnh, dù bận vẫn ung dung nhấp một miếng.

Sắc mặt của Hứa Trăn cứng đờ, cười cười xin lỗi, sau đó tìm nơi khác tự mình luyện tập.

Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, không ít người xung quanh đều lộ ra ánh mắt thận trọng.

Đây chính là người mới diễn vai Hoa Vô Khuyết?

Vậy thì xem bản lĩnh của cậu như thế nào?

Sau khi bị Thần Tích đạo trưởng cự tuyệt, Hứa Trăn đành phải tìm nơi hẻo lánh để tự mình luyện tập. Một bên luyện, một bên cảm thụ ánh mắt dòm ngó từ bốn phương tám hướng.

Hắn dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn đám người chung quanh đang rảnh rỗi đứng hóng chuyện, hít sâu một hơi, như không có việc gì tiếp tục luyện tập. Hứa Trăn hiểu, những người khác trong đoàn đều có ý kiến

về mình.

Lâm trận đổi chủ tướng, hơn nữa vị chủ tướng mới này lại là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy khó chấp nhận. Tuy nhiên, kể từ khi đảm nhận vai diễn này, hắn đã sẵn sàng gánh chịu mọi thứ. Bao gồm cả sự nghi ngờ của người khác cộng với áo lực lớn đi kèm.

Khi hắn nhận số tiền này, thì cũng phải sẵn sàng chấp nhận trách nhiệm.

Chỉ bằng cách làm việc gấp mấy lần người thường, chúng ta mới có thể xứng đáng với sự tin tưởng của đoàn phim và xứng đáng với cơ hội ngàn vàng này!

Chương 44:

Mà cách đó không xa, diễn viên đóng vai Thần Tích đạo trưởng ngồi nghỉ ngơi trên ghế gấp, bắt chéo hai chân, uống trà nóng, sắc mặt khinh bỉ về phía Hứa Trăn.

Nói thật, ông ta vô cùng xem thường loại diễn viên trẻ tuổi chỉ dựa vào mặt ăn cơm này. Thần Tích đạo trưởng năm nay hơn sáu mươi tuổi, ông ta đã diễn qua mấy chục bộ phim truyền hình, làm diễn viên hơn nửa đời người, thế nhưng lại chưa đạt được danh tiếng như mong muốn.

Bận rộn cả một năm, nhưng thu nhập gần như chỉ ở mức lao động của người dân bình thường.

Còn những thanh niên chẳng có chút năng khiếu diễn xuất nào, lại chỉ cần nháy mắt, diễn xuất không khác gì đánh rắm nhưng vẫn kiếm được hàng triệu, hàng chục triệu, sống trong nhung lụa và tương lai tương đẹp, được hàng triệu người săn đón.

Thần Tích đạo trưởng rất không phục.

Nhất là chuyện này, một đứa nhóc chưa từng nghe qua tên tuổi, chưa đầy 20 tuổi đã đóng vai nam thứ trong một tác phẩm lớn, nếu nói không có quy tắc ngầm thì mấy ai tin được?

Đúng là lừa gạt kẻ ngốc.

Tất nhiên, Thần Tích đạo trưởng không phải là người duy nhất có ý tưởng tương tự. Trong cảnh này, có rất nhiều diễn viên tham gia, đại đa phần đều là diễn viên quần chúng, tay ngang. Trà trộn trong giới kinh doanh này, ai mà không mơ tưởng làm người nổi tiếng?

Họ muốn xem, nhan sắc của nam diễn viên nhỏ bé được nữ thần may mắn ưu ái này, rốt cục có chất lượng như thế nào!

"Bốp…bốp…bốp. . ." Đúng lúc này, trong phim trường vang lên một tràng pháo tay.

Đám người nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này Tống Úc, người diễn vai Tiểu Ngư Nhi vừa mới kết thúc xong một cảnh quay, đạo diễn Sở Kiêu Hùng đi ra từ phía sau camera, dẫn đầu vỗ tay khen ngợi hắn.

"Vô cùng tốt, vừa rồi cậu diễn rất hay!”

Sở Kiêu Hùng liên tục gật đầu tán thưởng Tống Úc: "Trong 5 cảnh quay buổi sáng, chỉ có cảnh thứ hai được lưu lại, còn lại tất cả đều thông qua."

"Buổi sáng hiệu quả rất cao, Tiểu Tống đã cho đoàn chúng ta một khởi đầu rất tốt!"

Nghe hắn nói như vậy, những người còn lại trong sân cũng lần lượt gật đầu, ánh mắt ngưỡng mộ hoặc tán thành nhìn Tống Úc.

Tống Úc là một ngôi sao trẻ trong làng giải trí và đã ra mắt được ba năm. Hắn tốt nghiệp Hý Kịch Trung Ương, xét về diễn xuất có lẽ không quá xuất sắc nhưng tuyệt đối luôn giữ được phong độ ổn định. Về cơ bản, diễn xuất bình thường có thể đạt đến mức tốt, hiếm khi bị ảnh hưởng bởi trạng thái, từ góc độ này, ngay cả nhiều diễn viên lão làng cũng phải xấu hổ.

Tống Úc cười toe toét khi nghe được lời khen ngợi của đạo diễn, hắn thản nhiên đón nhận, không kiêu ngạo cũng không cố ý khiêm tốn. Hắn biết bản thân là một "Kỳ tài ngút trời", không cần người khác nhắc nhở.

Sở đạo diễn vặn mở một chai ngọt có ga, ừng ực ừng ực uống nửa bình, sau đó nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta quay thêm một cảnh nữa, rồi đi ăn cơm trưa."

Nói xong, ông ta nhìn vào lịch trình trên tay, cất cao giọng nói: "Cảnh quay thứ 6 chuẩn bị, mười phút sau bắt đầu!"

Nghe được câu này, trong lòng Hứa Trăn xiết chặt lại.

Đến tôi rồi!

Hắn sửa sang lại quần áo, chuẩn bị đi về phía trước.

Một giây này, ánh mắt của toàn trường đều tập trung vào trên người hắn, vô số ánh mắt đan vào một chỗ, gần như ngưng tụ thành thực chất.

Tống Úc nhìn hắn, Thần Tích đạo trưởng nhìn hắn, nhóm diễn viên quần chúng nhìn hắn.

Mà lúc này, đạo diễn Sở Kiêu Hùng cũng đang theo dõi hắn.

Khi Hứa Trăn đi đến gần bên cạnh Sở đạo diễn, Sở Kiêu Hùng cũng trên dưới đánh giá hắn, trên mặt lộ ra nụ cười hăng hái.

Mấy năm không thấy, hiện tại đã cao lên không ít!

Lúc đó, ông ta còn sợ vóc dáng của hắn không đủ cao, ảnh hưởng đến phát triển trong tương lai, không nghĩ tới đúng là lo lắng vô ích.

Sở đạo cùng Hứa Trí Viễn từng hợp tác qua một lần. Chỉ là nhiều năm trôi qua, đứa nhỏ này có khả năng không còn nhớ được.

Thời gian đối với người trưởng thành luôn ngắn hơn so với trẻ nhỏ.

Sở Kiêu Hùng biết, đứa trẻ này từng là “Diễn viên nhí” nối tiếng trong giới, về phương diện diễn xuất rất sống động và có thiên phú.

Chỉ là thiên phú đối với lứa tuổi của cậu ấy lúc đó, chứ không hẳn thiên phú diễn xuất của cậu ấy tốt đến mức nào. Hiện giờ mười mấy năm trôi qua, diễn viên nhí năm đó hiện tại đã trưởng thành, cách ngần ấy thời gian, hôm nay liệu có hắn ta có khiến mọi người lau mắt nhìn hay không?

Sở Kiêu Hùng thật sự rất chờ mong.

Ngay sau đó, các diễn viên đã có mặt, tổ quay phim vào chỗ, ánh sáng và âm thanh đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Ba!"

Âm thanh của bảng Clapboard vang lên thanh thúy, cảnh quay thứ sáu và phân cảnh đầu tiên chính thức bắt đầu. Hoa Vô Khuyết do Hứa Trăn thủ vai, hắn mặc một bộ bạch y, đứng giữa đám dông, lẻ loi ngạo nghễ, anh tuấn lỗi lạc.

Thần Tích đạo trưởng đứng ở ngay cửa động, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi là ai?”

Hoa Vô Khuyết quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh nói: "Đạo trưởng, chuyện này có lẽ là hiểu lầm…”

Tuy nhiên, không chờ hắn nói xong, thân thể của Thần Tích đạo trưởng đã bay vọt lên, một kiếm đâm về phía hắn.

Sắc mặt của Hoa Vô Khuyết hơi ngưng lại.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên lùi về phía sau nửa bước, nghiêng người tránh đi trường kiếm, sau đó dứt khoát đứng lên, bổ nhào về phía cổ tay đang cầm kiếm của Thần Tích đạo trưởng, một chiêu đoạt lấy trường kiếm của đối phương.

Tay không cướp dao sắc!

Chương 45:

Toàn bộ động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không mang theo nửa điểm lưỡng lự, diễn như không diễn, giống như một trấn quyết đấu thật sự. Lúc này, người ở trong sân không khỏi trố mặt, nhỏ giọng kinh hô. Ngay cả lão diễn viên Thần tích đạo trưởng hiện tại đang đứng sau Hoa Vô Khuyết cũng chỉ mới cảm thấy cổ tay ẩn ẩn đau, còn chưa kịp phản ứng, thì trong nháy mắt, kiếm đạo cụ đã bị cướp đi.

Thần Tích đạo trưởng ngây ngẩn cả người.

Ông ta nhìn tay phải rỗng tếch, sau đó lại nhìn dưới chân mình.

Cái gì cũng không có.

Kiếm đâu rồi?

Kiếm của lão tử đâu rồi?

Ông ta lập tức quay đầu nhìn lại.

Mẹ nó! Kiếm đang ở trong tay của Hoa Vô Khuyết!

Ông ta còn tưởng đây là một động tác bình thường, chỉ cần tùy tiện diễn cho có lệ, sau đó lại thông qua chỉnh sửa hậu kỳ để thể hiện cảnh quay?

Vậy mà hắn ta lại làm thật?

Cùng lúc này, chỉ đạo động tác ở bên sân bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói: "Ai nha, quên nói cho Thần Tích đạo trưởng. . ."

Động tác của cảnh quay đánh võ này đã thay đổi.

Lúc học động tác, Hứa Trăn cảm thấy cảnh tay không cướp đao sắc này mà để cho tổ hậu kỳ biên tập lại thì hiệu quả sẽ không được tốt, chẳng bằng cứ để cho hắn làm thật. Dù sao, chuyện này đối với hắn cũng không có vấn đề gì cả. Đạo diễn động tác nhìn hắn làm qua một lần, vô cùng hài lòng, cho nên mới đồng ý thay đổi cảnh quay này.

Thế nhưng, vì quá bận trộn, nên cũng quên mất việc báo lại cho Thần Tích…

Mới vừa ban nãy, Hứa Trăn muốn đối diễn với Thần Tích đạo trưởng, cũng chính là hy vọng cùng hắn luyện qua động tác này, vậy mà, không nghĩ tới lại bị từ chối thẳng thừng.

Được rồi, mọi người nói đúng, nhất định phải để cảm xúc no đủ cho cảnh quay đầu tiên.

Ví dụ như trạng thái của ông ta bây giờ, Thần Tích đạo trưởng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Hứa Trăn, cả người lộ ra biểu tình hoài nghi với cuộc sống. Nó hoàn toàn trùng khớp với ánh mắt của Thần Tích khi nhìn Hoa Vô Khuyết trong bộ phim.

Thần Tích đạo trưởng vẫn chưa hết bàng hoàng, mà cảnh quay cũng chưa dừng lại. Ngoại trừ đạo diễn hành động, thì tất cả mọi người, bao gồm cả đạo diễn và Hứa Trăn đều cảm thấy cảm xúc của ông ta là do diễn mà ra. Hơn nữa diễn xuất còn vô cùng tốt.

Người điều khiển máy quay thứ hai thậm chí còn cố ý điều chỉnh độ nét, diễn tả cận cảnh khuôn mặt của ông ta.

Lúc này, Thần Tích đạo trưởng đáng nhẽ phải nói câu thoại thứ hai là: "Chiêu thức vừa rồi chính là Di hoa tiếp ngọc?”

Thế nhưng nam diễn viên lại nghĩ rằng có điều gì đó không ổn trong màn trình diễn vừa rồi nên đã không lên tiếng.

Hứa Trăn nhìn hắn và im lặng trong hai giây.

Mắt thấy thời cơ sắp trôi qua, hắn mặc kệ, trực tiếp nhảy qua lời thoại khác, quay chuôi kiếm lại và nói với Thần Tích đạo trưởng: "Xin thứ cho vãn bối vô lý.

"Nhưng nếu không phải do đạo trưởng là người ra tay trước thì vãn bối cũng không dám tùy tiện ra tay.”

Thần Tích đạo trưởng lần nữa sửng sốt.

Không cắt sao?

Cứ như vậy tiếp tục quay? !

Thấy đạo diễn cũng không ý định dừng lại, ông ta liền nhanh chóng ổn định, điều chỉnh giọng nói trầm xuống để tiếp túc cảnh quay, dù sau ông ta cũng là một diễn viên có kinh nghiệm phong phú: "Chiêu thức vừa rồi không lẽ là Di hoa tiếp ngọc?

"Không tồi."

Hoa Vô Khuyết mỉm cười, chắp tay nói: "Tại hạ là đệ tử của Cung Di Hoa, Hoa Vô Khuyết."

Dứt lời, hắn từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới, tao nhã lễ phép nói: "Người trong cung này đã nhiều năm không đi lại trên giang hồ, cấp bậc lễ nghĩa lạnh nhạt. Nếu có chỗ thất lễ, thỉnh các vị rộng lòng tha thứ."

Lời vừa dứt, bên trong đám người đã bắt đầu tái xanh mặt mũi. Hắn đánh đám người đến răng rơi đầy đất, vậy mà lúc này lại nói, bản thân "Thất lễ”, mong các vị rộng lòng tha thứ.

Lời này chẳng khác gì: Ta đánh các người là bởi vì ta không hiểu quy củ giang hồ, không biết thì không nên đánh người.

Một màn như vậy, muốn có bao nhiêu châm chọc liền có bấy nhiêu châm chọc.

Sở đạo diễn nhìn chằm chằm Hứa Trăn, con mắt dần dần sáng lên.

Đúng vậy!

Đây chính là biểu tình sâu xa của Hoa Vô Khuyết.

Hắn có vẻ đang mỉm cười, nụ cười lại vô cùng khách khí, nhưng nụ cười này không phải do hắn tôn trọng đối phương mà là thể hiện bản thân mình có học thức.

Thực chất, hắn nhìn ngươi, giống như đang nhìn thấy một bầy kiến hôi.

Sở đạo diễn thực sự không ngờ rằng các diễn viên sẽ có một màn trình diễn phù hợp như vậy. Thực ra, chỉ cần màn biểu diễn đạt đến mức "Nụ cười lịch sự" là đủ trọn vẹn cho cảnh quay này. Đây cũng là lý do vì sao vai diễn của Hoa Vô Khuyết lại dễ diễn như vậy.

Tuy nhiên, điều khiến người ta không ngờ là Hứa Trăn lại có thể nắm bắt được thần thái phù hợp gần như tuyệt đối. Trên mặt của hắn không hề dư thừa một cảm xúc nào, chỉ có một nụ cười nhàn nhạt nhã nhặn treo trên khóe miệng.

Thực khách khí, thực ôn hòa.

Nhưng lại khiến cho người đối diện cảm nhận được sự kiêu ngạo thấm sâu trong xương tủy của hắn. Đó không phải là sự ngang ngược kiêu ngạo đến từ bên ngoài, mà giống như tự nhiên, cảm giác bẩm sinh cao quý chẳng khác gì một vị hoàng tử đi cứu tế chúng sinh. Sự giáo dưỡng khiến hắn trở nên hòa nhã, lễ phép với mọi người, nhưng chính phần ôn hòa đó lại khiến mọi người thấp thỏm lo âu, chân tay luống cuống.

Thần Tích đạo trưởng nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt trở nên phức tạp. Ông ta cảm thấy bản thân không bắt kịp khả năng nhập vai của tên nhóc kia. Diễn xuất như vậy thật sự khiến ông ta rơi vào tình thế lúng túng giữa diễn và thực.

Chương 46:

Trong giây phút kia, ông ta dường như cảm giác được, người đang đứng trước mặt mình là một vị thiếu chủ sống sờ sờ của Di Hoa Cung. Y phục trắng như tuyết, anh tuấn xuất chúng, võ công tuyệt đỉnh, xuất thân thần bí và cao quý. Còn chính mình là một lão già gần đất xa trời, đang bị đối phương dùng khí thế đè ép đến thở không nổi.

Vài giây đồng hồ sau, Thần Tích đạo trưởng mới rốt cục tỉnh táo lại, đôi môi khô khốc mấp máy có chút đắng chát: "Hóa ra là công tử của Di Hoa Cung, thất lễ, thất lễ rồi."

Lúc này, một diễn viên quần chúng lớn tiếng nói: "Ngay cả người của Di Hoa Cung cũng đã đến, vậy thì cỗ quan tài kia cũng nên mở ra rồi?”

Thần Tích đạo trưởng há hốc mồm, không nói chuyện, còn Hoa Vô Khuyết thì quay đầu nhìn người mới lên tiếng, sau đó từ tốn nói: "Việc này đừng vội nhắc lại, chuyện kho báu dĩ nhiên là giả, mong các vị đừng để mình rơi vào gian kế của ác nhân.”

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều yên lặng.

Chỉ trong thời gian ngắn, Hoa Vô Khuyết đã có thể đánh bại tất cả mọi người, lại dễ như trở bàn tay chiếm được bội kiếm của Thần Tích, chính vì vậy, không có ai dám đứng ra khiêu chiến với hắn.

Dứt lời, Hoa Vô Khuyết từ trong tay áo rút ra một tấm bản đồ da cừu, nói với Thần Tích đạo trưởng: "Bản đồ đều giống nhau, dọc đường ta đã tìm được mấy bản.

"Hiện giờ bên trong giang hồ, chuyện kho báu Yến Nam Thiên sớm đã không còn bí mật. . ."

Trên đường đi, hắn đã chứng khiến tất cả mọi việc, cùng với phỏng đoán của chính mình, sau đó thuật lại một cách trật tự rõ ràng, logic kín đáo, khiến cho đám người không ngừng gật đầu đồng ý.

Đợi hắn nói xong, võ lâm nhân sĩ ở xung quanh tranh nhau chen lấn nâng lên chân thúi.

"A di đà phật, công tử từ bi."

"Ai còn nghĩ đến việc tàn sát lẫn nhau, để cho kẻ bên ngoài hưởng lợi, đó mới chính là đồ đần!"

"Nơi đây vốn dĩ là ngõ cụt, vậy mà Hoa công tử chỉ nói dăm ba câu, lại có thể biến thù thành hòa, thật sự khiến người người khâm phục!"

". . ."

Đạo diễn Sở Kiêu Hùng ngồi sau màn hình, đợi một cảnh này kết thúc liền giơ tay lên hô to: "Cut!"

Khi cảnh quay kết thúc, Sở Kiêu Hùng nhìn lại hình ảnh bên trong máy quay, đôi môi khẽ nhếch lên

"Qua!"

Sở đạo cao giọng nói: "Mọi người vất vả rồi!"

"Cảnh quay buổi sáng kết thúc, mọi người nghỉ ngơi ăn trưa đi!”

Ngay khi những lời này vừa phát ra, trên trường quay đã nổ ra một tràng pháo tay. Mà ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn Hứa Trăn đều đã phát sinh thay đổi.

Tên nhóc này, có chút bản lĩnh đấy!

Không chỉ diễn một lần là đạt, cảnh đánh võ lại rất xuất sắc, đọc lời thoại cũng có cảm giác, thậm chí kỹ năng câu thoại vô cùng đáng nể, thực sự là một diễn viên có triển vọng lớn.

Lúc này Hứa Trăn cũng khá hài lòng với màn trình diễn của mình. Hắn quay đầu nhìn về phía Thần Tích đạo trưởng, mở miệng hỏi thăm: "Tiền bối, thật xin lỗi, vừa rồi không làm tay của ngài bị thương đi?”

Thần Tích đạo trưởng sửng sốt một lát.

Ngay lập tức, ông ta cuộn cổ tay lại, nhếch mép cười: "Không sao đâu, làm gì yếu ớt như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, ông ta dùng ánh mắt còn lại vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Giờ khắc này, khí tức áp đặt bao trùm trên cơ thể đối phương đã biến mất. Đứng ở trước mặt ông ta, chẳng qua là một diễn viên trẻ tuổi khiêm tốn, lễ phép và tốt bụng.

Khác hoàn toàn khí chất của Hoa Vô Khuyết trong bộ phim.

Cho nên nói, loại thần thái mới nảy, chỉ là dựa vào kỹ năng diễn xuất thuần túy thôi sao?

Chậc…

Thần Tích đạo trưởng nhịn không được mà lạnh cả sống lưng.

"Chà, không tệ, biểu hiện vừa rồi của hai vị vô cùng xuất sắc.” Lúc này, Sở đạo diễn đã đem hai phần cơm hộp tới, phân biệt đưa cho Hứa Trăn cùng Thần Tích đạo trưởng: "Tiểu Hứa bên này chủ yếu là khí chất, còn lão Mã bên này là biểu tình vô cùng tự nhiên."

Nói xong, Sở Kiêu Hùng lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào vai Hứa Trăn, nói: "Hai ngày nay cậu nên học hỏi thêm từ Mã lão sư, thân thể hiện tại vẫn hơi cứng, tranh thủ cố gắng để cải thiện cho tương lai.”

Hứa Trăn tiếp nhận cơm hộp, gật đầu cười.

Mà lúc này, khóe miệng của Thần Tích đạo trưởng giật một cái, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Mẹ nó, thái độ vừa rồi của lão tử có phải diễn đâu…

Ai, được rồi, quên đi, nếu nói nữa sẽ rơi nước mắt mất…

Chỉ trong vòng mấy ngày, biểu hiện xuất sắc của Hứa Trăn đã lan truyền khắp tổ phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”. Ai cũng chưa từng nghĩ đến, diễn xuất của diễn viên trẻ tuổi này lại tốt đến như vậy.

Cho dù là đánh võ, lời thoại hay biểu cảm, tất cả chúng đều ở đúng vị trí. Tuy không phải nói là "diễn xuất bùng nổ", nhưng ít nhất thì cũng trên mức diễn viên có trình độ, càng không quá lố như mọi người phỏng đoán ban đầu.

Mỗi khi đến cảnh quay của Hoa Vô Khuyết, không ít người nhàn rỗi ở bên trong tổ kịch chạy tới xem náo nhiệt. Từng người thừa hứng mà đến lại tận hứng chạy về, sau đó lén lút nghị luận một phen, tràn đầy phấn khởi.

Tất nhiên, cũng có vài người âm dương quái khí nói ra một câu "Cũng không có gì hơn…", nhưng ít nhất là hầu hết mọi người đều bị thuyết phục, càng không có ai dám ở trước mặt Hứa Trăn nhăn mặt chê bai.

Chương 47:

Ba ngày sau, tất cả các cảnh quay của Nga Mi Sơn đều đã hoàn tất. Tổ kịch phân ra hai nhóm A và B, chia nhau để quay các cảnh tách biệt.

Trong đó, nhóm A lấy Tiểu Ngư Nhi làm trung tâm, chủ yếu quay kịch bản ở Mộ Dung sơn, bao quát cả Thiết Tâm Lan, tiểu tiên nữ Trương Tinh và Mộ Dung Cửu muội.

Tổ B lấy Hoa Vô Khuyết làm trung tâm, chủ yếu quay kịch bản ở Di Hoa cung cùng với một số cảnh rải rác khác, mặt khác cùng các nhân vật bao gồm Yêu Nguyệt, Yêu Tinh cung chủ, trùm phản diện Giang Biệt Hạc.

Sau khi nhiệm vụ quay của hai nhóm đều hoàn thành, đoàn sẽ tiến hành điều phối một lần nữa, sau đó tiếp tục phân tổ quay chụp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai nhóm thành viên đã bắt đầu nhiệm vụ quay phim của riêng mình.

Tuy nhiên, chỉ sau một tuần, đoàn phim Tuyệt Đại Song Kiêu đã xảy ra mâu thuẫn lớn đầu tiên kể từ khi thành lập.

Đó chính là, tiến độ quay phim của hai nhóm A và B không đồng đều. Dựa theo kế hoạch đã định, thời gian quay của mỗi nhóm là 20 ngày.

Lúc này thời gian đã trôi qua một phần ba, nhóm A, cũng chính là tổ của Tiểu Ngư Nhi mới chỉ hoàn thành hai mươi phần trăm số cảnh quay. Mà nhóm B cùng với tiến độ quay phim hiện tại thì nhiều nhất chỉ mất một tuần lễ nữa là hoàn thành tất cả các cảnh quay.

Tiến độ của hai nhóm chênh lệch nhau tới ba phần. Đối với chuyện này, nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ vô cùng ngạc nhiên.

Chênh lệch nhiều như vậy?

Chuyện này làm sao có thể?

Hơn nữa còn là tiến độ của nhóm Hoa Vô Khuyết nhanh hơn?

Cô vội vàng đến xem lịch quay của nhóm B, lướt qua một lượt, sau đó nhanh chóng phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.

Cảnh quay đánh võ của Hoa Vô Khuyết được hoàn thành rất nhanh gọn.

Tuyệt Đại Song Kiêu là một bộ phim võ hiệp truyền thống, bên trong có rất nhiều cảnh quay đánh võ. Thế nhưng, thời gian mà Hứa Trăn thực hiện các phân cảnh quay lại nhanh hơn dự đoán.

Chỉ cần xem qua một lần đã có thể diễn, đánh một lần liền có thể qua, hiệu suất cao đến mức khiến người ta không tin nỗi.

Ngoài ra, đám người Yêu Nguyệt, Giang Biệt Hạc và những người khác trong cảnh quay với hắn đều là những diễn viên đàn anh dày dặn kinh nghiệm, không có ai cản trở, vì vậy tiến độ quay phim tự nhiên nhanh như chẻ tre, vô cùng gọn gàng.

Lâm Huệ Mỹ bị sốc bởi hiệu suất làm việc của Hứa Trăn, đồng thời cảm thấy có chút đau đầu.

Không thể tiếp tục như thế này!

Các kế hoạch quay sau đó đều theo quy định, nếu thay đổi phân nhóm ở đây thì tất cả các kế hoạch đều phải thay đổi cho phù hợp, không có thời gian điều chỉnh trang thiết bị và nhân sự.

Đồng thời, nhân viên bên nhóm B mỗi ngày đều có thể sớm hoàn thành cảnh quay, chưa từng thức đêm. Mà nhân viên bên nhóm A thì mỗi ngày làm việc liên tục không nghỉ, một nắng hai sương, tâm lực lao lực quá độ.

Nếu sự việc cứ tiếp diễn như vậy, các nhân viên của nhóm A chắc chắn sẽ có ý kiến.

Bản chất con người là không chịu thiếu thốn và bất bình đẳng.

Trong thực tế, nó là sự thật.

Tổ quay phim, âm thanh, ánh sáng bên nhóm A đã sớm âm thầm oán than đến dậy đất.

"Ai, người kia là Tống Úc đúng không, ai cũng nói hắn có hiệu suất quay phim rất cao, kêu cái gì mà “Tống một cảnh”, tôi không nghĩ hắn chỉ cần một cảnh là qua đâu.”

"Dù sao cũng là người của Đông Nhạc truyền hình điện ảnh, cho nên luôn được người ta tăng bốc.”

"Với tiến độ như thế này thật sự là ép buộc người khác? Cậu xem bên nhóm B, người ta mỗi ngày đều giải tán rất sớm, còn chúng ta làm việc lao lực như vậy cũng không thấy tăng thêm mấy đồng!”

". . ."

Đủ loại tin đồn đầy trời thỉnh thoảng truyền vào tai của Tống Úc.

Hắn nén giận, thực sự bị đè nén, nhưng lại không chỗ phát tiết.

Phiền nhất chính là loại này.

Ban đầu có một học tra sống ở bên cạnh, cha mẹ mỗi ngày nhìn mình thật thuận mắt. Kết quả vào ngày mưa gió thất thường, tên học tra đột nhiên dọn đi rồi, đổi lại một tên học bá, người trong nhà bắt đầu sôi sục, dùng tên học bá bóp chết tôi. Ai cũng cao giọng nói, chỉ cần bản thân đi học lại thì nhất định có thể đỗ Thanh Hoa. Quả nhiên, nói dễ hơn là làm.

“Gần đây những người trong đoàn phim nói cái gì? Cậu đều nghe hết rồi đúng không?” Ngày hôm nay, sau khi kết thúc cảnh quay, người đại diện vừa lái xe vừa hỏi thăm Tống Úc.

“Ừm, tôi có nghe, " Tống Úc bĩu môi, đáp: "Cứ kệ bọn họ, tôi tự mình làm tốt công việc kà được.

"Tôi đã xem qua cảnh quay của Hứa Chân, quả thật không tệ, nhưng vẫn còn kém một chút nhiệt, nên chưa phải là đối thủ của tôi."

Sắc mặt của người đại diện rất lãnh đạm, nói: "Cậu nghĩ như vậy là rất tốt. Nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu một chuyện. . ."

Nói xong, cô nhìn vào kính chiếu hậu, sử dụng mặt kính để nói chuyện với Tống Úc đang ngồi ở hàng ghế sau: "Lâm tỷ muốn diễn viên đóng vai Hoa Vô Khuyết tới Đông Nhạc."

Vừa nghe xong câu này, Tống Úc đang mơ mơ màng màng nhất thời giật mình một cái. Hắn lập tức ngồi ngay ngắn, hỏi: "Hứa Chân? Hắn không phải là người của Tinh Quang giải trí sao?

"Nếu đang êm đềm ở công ty lớn, thì làm sao có thể để ý đến tòa miếu nhỏ này của chúng ta?"

Người đại diện nói: "Hắn chỉ là một con tốt nhở ở Tinh Quang giải trí, nhưng nếu như đến chỗ này, Đông Nhạc truyền hình điện ảnh sẽ coi hắn là lão đại mà phủng.

"Cậu nghĩ xem, hắn có động tâm hay không?”

Tống Úc trầm mặc.

Chương 48:

Nhiều người trong làng giải trí thường quan niệm rằng thà đầu gà còn hơn đuôi phượng.

Bởi vì mọi công ty đều có tài nguyên hạn chế, nếu không phải là người được công ty ủng hộ mạnh mẽ, thì sẽ không bao giờ có được những nguồn tài nguyên tốt nhất.

Năm đó Tống Úc đồng ý ký kết hợp đồng với Điện ảnh và Truyền hình Đông Nhạc còn không phải vì nguyên nhân này sao?

Người đại diện thấy sắc mặt của hắn phai nhạt xuống, lại nói tiếp: "Tôi không có chỗ đứng cao trong ban lãnh đạo công ty, thực lòng mà nói, tôi không muốn các ngôi sao của Điện ảnh và Truyền hình Đông Nhạc vụt sáng, tôi chỉ mong nghệ sĩ của mình sống tốt hơn."

Nói xong, chiếc xe đã đến bãi đậu xe của khách sạn.

Người đại diện dừng xe, quay đầu nói với Tống Úc: "Nếu như hắn đến, tôi dự định sẽ mang cậu đi.

"Một núi không thể chứa hai hổ, nếu công ty này có Hứa Chân thì cậu vĩnh viễn không có ngày nổi danh."

Tống Úc nghe xong lời này, nhịn không được mà cãi lại: "Tôi không nghĩ mình so với hắn…”

"Chuyện này cậu đừng cãi tôi," Người đại diện ngắt lời, "Nó không có ý nghĩa.

"Hai người là tình huống như thế nào, trong lòng cậu đều biết."

Tống Úc bị cô nói như vậy liền á khẩu, nghẹn mà không thể đáp lại được.

Đúng vậy, hắn thật sự biết.

Điều kiện ngoại hình của Hứa Chân tốt hơn hắn, đánh võ cũng đẹp hơn hắn, tuổi tác còn trẻ hơn…

Bản thân tuy đã đóng nam chính của mấy bộ phim, nhưng đó hoàn toàn là nhờ sự hậu thuẫn của Truyền hình Điện ảnh Đông Nhạc.

Nếu như rời khỏi công ty này, hắn chỉ là Tống Úc, còn lại không là gì cả?

Một lúc lâu sau, Tống Úc mới miễn cưỡng hòa hoãn: "Vậy chị muốn như thế nào? Tìm công ty khác?”

Người đại diện nói: "Chuyện tìm công ty khác tôi sẽ lo, còn nhiệm vụ của cậu…”

Nói tới đây, cô hơi dừng một chút, nhìn chằm chằm Tống Úc rồi mới mở miệng: "Trên phim trường, với tư cách là một diễn viên, hãy đánh bại cậu ta một cách trực diện!"

Đánh bại hắn. . .

Những lời này như một nhát búa nặng nề giáng vào l*иg ngực của Tống Úc, khiến cho trái tim của hắn đập nhanh hơn, nhiệt huyết không ngừng sôi trào.

Tống Úc đã có một trải nghiệm vô cùng chói sáng khi còn là sinh viên.

Hắn là sinh viên của trường hý kịch lớn nhất trong nước, hơn nữa mọi người lúc đó đều công nhận hắn là giáo thảo, được chọn làm vai nam chính trong buổi tốt nghiệp khoa diễn xuất bộ phim truyền hình.

Lúc đó hắn rất thích cạnh tranh, làm gì cũng phải tranh giành vị trí đầu tiên, phải đạp lên mọi người thì hắn mới thấy thoải mái.

Tình cách như vậy đã theo hắn đến khi xuất đạo.

Thế nhưng, khi tiếp nhận bộ phim đầu tiên trong đời, Tống Úc liền đột nhiên tỉnh ngộ: Xã hội không phải là sân trường, tranh cường háo thắng cũng không đạt được lợi ích gì. Dù thắng hay thua ai, điều đó cũng không mang lại lợi ích gì, mà chỉ làm mất lòng người khác.

Tống Úc thậm chí còn không biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, hắn đột ngột thay đổi từ một người nóng tính, tàn nhẫn trở thành một người hài hước và nói nhiều.

Nhưng mà, giờ này khắc này, lại có người tới nói với hắn: Hãy sử dụng sức lực của mình để đánh bại đối thủ.

Ngay lập tức, gen hiếu chiến trong xương máu hắn bị kích hoạt trở lại, Tống Úc thoáng một cái liền bùng cháy.

Tốt!

Đánh bại!

Mẹ nó lại có người dám ngấp nghé vị trí cao nhất của lão tử ở Đông Nhạc, nhất định phải dùng thực lực bóp chết hắn!

Người đại diện ngồi trên ghế nhìn xung quanh, thấy bên trong gara không có ai, cô quay lại nói nhỏ với Tống Úc: "Tôi biết được tin này thông qua con đường khá tin cậy, buổi sáng ngày mai, Thái tổng muốn tới phim trường để kiểm tra…

"Trùng hợp là tới cảnh cậu và Hứa Chân đối võ.

"Tiểu tử, tôi nói trước, cậu phải lấy hết thực lực ra để chiến!”

Sắc mặt của người đại diện vô cùng nghiêm túc: "Cuộc đời này rất dài, nhưng mấu chốt chỉ có hai ba bước.

"Nhất định phải nắm chắc, nghe chưa!"

Vẻ mặt của Tống Úc trịnh trọng hơn: "Đã biết!”

A, xin lỗi bạn học Tiểu Hứa, ngày mai tôi không thể nhường cậu được!

Cứ để chung ta đường đường chính chính quyết đấu một trận đi, tôi nhất định khiến cậu thua tâm phục khẩu phục!

. . .

Sáng sớm hôm sau, rạng sáng 3 giờ 10 phút.

Hứa Trăn đến phim trường từ sớm, ăn bữa sáng mà Chu Hiểu Mạn chuẩn bị cho hắn, đồng thời xem lại kịch bản.

"Hứa ca, tôi vừa mang cà phê tới đây. Anh có muốn uống một tách không?” Một người viết kịch đi ngang qua hắn, trên tay cầm một tách cà phê bốc khói nghi ngút, hỏi.

Hứa Trăn do dự một chút, tiếp nhận cà phê, cười nói: "Được, cảm ơn cậu.”

Một lúc sau, một nam diễn viên khác lặng lẽ rút lò sưởi điện từ phòng tiện ích và đẩy nó đến gần ghế của Hứa Trăn.

Hứa Trăn hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng không có lên tiếng. Hắn phát hiện, trong thời gian gần đây, người giúp mình xử lý mấy việc vặt vãnh hình như càng ngày càng nhiều.

Hứa Trăn không có đắc chí, cũng không có cảm thấy phiền chán.

Hắn có thể hiểu những gì những người này nghĩ.

Không quan trọng, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Buổi quay nhóm đầu tiên đã kết thúc vào đêm qua, phần tiếp theo sẽ được quay theo nhóm mới.

Hứa Trăn lần này được xếp vào nhóm A, do đích thân đạo diễn Sở Kiêu Hùng tự mình dẫn đội. Thành viên là tam giác trung tâm Tiểu Ngư Nhi, Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Lan, có thể nói đây là một nhóm hội tụ của nhân vật chính.

Cảnh đầu tiên được quay trong ngày hôm nay là cuộc đối đầu giữa Hoa Vô Khuyết và Tiểu Ngư Nhi.

Chương 49:

Đây là một trận diễn văn, không hề đánh nhau.

Hơn nữa, phân cảnh này là trận diễn văn duy nhất của hai người bọn họ bên trong bộ phim. Còn lại, Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết chỉ cần vừa thấy mặt liền lao vào đánh nhau.

Hoặc nói một cách khác, Tiểu Ngư Nhi chỉ cần vừa thấy Hoa Vô Khuyết, liền sẽ bị đánh.

Hứa Trăn biết hôm nay hắn sẽ quay cảnh này nên đã cố gắng dậy từ rất sớm.

Một mặt, cần phải đến phim trường sớm để làm quen với môi trường, mặt khác, trợ lý Chu Hiểu Mạn mãnh liệt yêu cầu, hóa trang của hôm nay nhất định phải để cho cô tự mình trang điểm.

Cũng không phải nói thợ trang điểm trong đoàn phim không bằng cô. Chỉ là do, thợ trang điểm của đoàn phim phải làm việc với hàng chục diễn viên, cho nên không thể chăm sóc đặc biệt cho tất cả mọi người.

Mà Chu Hiểu Mạn chỉ phục vụ một mình Hứa Trăn, vì vậy có thể bảo đảm cô sẽ làm hết sức mình. Hóa trang đợt này nhìn qua rất đơn giản, nhưng trên thực tế, Chu Hiểu Mạn đã dành trọn ba tiếng đồng hồ để trang điểm cho hắn.

Khi gần xong việc thì trời cũng đã rạng sáng.

Hứa Trăn nhìn Chu Hiểu Mạn lăn lộn tới lui một hồi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Làm như vậy có phải là hơi quá phận không?"

Chu Hiểu Mạn vẫn không thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh: "Đừng lo lắng, nếu chúng ta không thay đổi, bọn họ nhất định sẽ thay đổi, ai không thay đổi mới ngu ngốc."

Hứa Trăn: ". . ."

Được thôi, không quan trọng.

Đến khoảng 6h30 sáng thì công việc trang điểm cuối cùng cũng hoàn thành.

Sau khi Hứa Trăn đến phòng thử đồ thay quần áo xong, hắn liền muốn rời khỏi hậu trường và di chuyển đến địa điểm quay.

Không ngờ vừa đẩy cửa vào, hắn đã tình cờ chạm mặt với Tống Úc, người đóng vai Tiểu Ngư Nhi.

Hứa Trăn sửng sốt.

Hôm nay Tống Úc…hình như đã thay đổi?

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tống Úc đã gật đầu nhẹ với hắn, sau đó bước thẳng vào hậu cảnh mà không nói một lời nào.

Hứa Trăn quay đầu nhìn bóng lưng xa xăm của hắn, có chút khó hiểu.

Hôm này anh ta bị làm sao vậy, bộ dàng hình như không vui vẻ cho lắm?

Rõ ràng trước đó mỗi lần gặp nhau, cả hai đều sẽ nói chuyện hai ba câu!

Thế nhưng, Hứa Trăn cũng không có suy nghĩ nhiều. Dù sao hai người cũng không quá thân thiết, hoặc có thể người ta có việc riêng, mà mình cũng không tiện hỏi.

7 giờ sáng, ê-kíp của từng nhóm đã có mặt đông đủ, buổi quay ngoại cảnh chuẩn bị bắt đầu. Cách đó không xa, nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ đang đi cùng với một người đàn ông trung niên: "Thái ca, người mặc đồ trắng bên kia chính là Hứa Chân."

Người đàn ông trung niên nheo mắt, âm thầm quan sát sau đó gật đầu nói: "Ừm, tôi đã thấy."

"Ngoại hình rất tốt, so với Hạ Tuấn Ninh cũng ngang nhau, hơn nữa có khả năng phát hỏa.

"Tuy nhiên, đó cũng chỉ là tiềm năng,” Người đàn ông trung niên dừng lại, rồi lại nói, "Tôi không muốn một cái bình hoa di động."

Lâm Huệ Mỹ lắc đầu nói: "Cậu ta không phải là bình hoa, kỹ năng diễn xuất ổn. Mặc dù vẫn còn chỗ để cải thiện, nhưng cậu ta lại rất có tinh thần, cho nên tôi cảm thấy, cậu nhóc đó rất đáng để đào tạo.”

Dứt lời, Lâm Huệ Mỹ nói với vẻ tiếc nuối: "Ai, thật đáng tiếc, cảnh quay hôm nay lại không có đánh võ. Hứa Chân diễn thoại thì có thể nói tạm được, nhưng nếu diễn đánh võ, cậu ta thật sự rất xuất sắc.”

Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: "Không cần, tôi chỉ muốn xem cảnh diễn thoại.

"Con đường của ngôi sao võ thuật thật sự quá hạn hẹp, mà thứ tôi muốn là một diễn viên đa dạng, có thể diễn bất cứ loại phim truyền hình nào.”

Dứt lời, hắn tìm thấy một chiếc ghế đẩu gần đó và ngồi xuống, sau đó lật xem kịch bản trên tay.

"Ồ, hôm nay quay đoạn này sao,” Người đàn ông trung niên cười nói, "Đây là đoạn Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết bị chia cắt ở bến đồ.”

Nói xong, hắn nghiêm túc lật lại kịch bản một cách cẩn thận để hiểu được một cách tổng quát về câu chuyện hôm nay.

Người đàn ông trung niên này họ Thái, chính là tổng giám đốc đương nhiệm của Đông Nhạc truyền hình điện ảnh. Hắn nghe Lâm Huệ Mỹ nói có một người trẻ tuổi không tệ bên trong đoàn phim Tuyệt Đại Song Kiêu, đề nghị hắn mời người này về dưới trướng công ty.

Do đó, Thái tổng liền tự thân xuất mã, tận dụng cơ hội kiểm tra tiến độ đoàn phim, để đến xem thực lực của người trẻ tuổi này. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hình tượng thực sự rất tốt, nhưng còn chưa biết kỹ năng diễn xuất như thế nào.

"Ba!"

Lúc này, bên lề vang lên âm thanh giòn giã của tấm Clapboard, báo hiệu ảnh quay chính thức bắt đầu.

Thái tổng của Đông Nhạc truyền hình điện ảnh vốn là một người đam mê võ thuật.

Hắn dành hơn nửa thời gian đi học ở các hiệu sách thuê và đọc ít nhất hàng trăm cuốn tiểu thuyết võ hiệp.

Về cơ bản hắn đã xem tất cả các kiệt tác của Kim Cổ Lương Hoàng Ấm, thậm chí một trong số đó, hắn còn xem đi xem lại rất nhiều lần

Điển hình như tác phẩm “Tuyệt Đại Song Kiêu”.

Khi còn trẻ, Thái tổng vẫn luôn có một mộng tưởng: Tương lai sau này, nhất định phải trở thành đại minh tinh, sau đó tại đóng vai Yến Nam Thiên trong phim truyền hình “Tuyệt Đại Song Kiêu”.

Tuy nhiên, thực tế cuối cùng là: Vóc dạng thấp béo, mặc dù giàu có nhưng Thái tổng cũng chỉ đành mở một công ty điện ảnh, rồi ngồi xem người ta diễn Tuyệt Đại Song Kiêu…

Đây cũng là điều mà hắn vô cùng tiếc nuối.

Thấy hiện trường bắt đầu quay, Thái tổng nắm chặt tay và chăm chú theo dõi diễn xuất của diễn viên.

Chương 50:

Câu chuyện sẽ được quay vào ngày hôm nay thật sự rất thú vị. Nhìn chung toàn bộ phim, Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết đa số đều ở trong quan hệ đối nghịch. Tuy nhiên, đoạn này không phải vậy.

Bởi vì cách đây không lâu, Tiểu Ngư Nhi đã chán cuộc sống ở ẩn nên đã chủ động nhảy ra ngoài và thực hiện một "Thỏa thuận ba tháng " với Hoa Vô Khuyết:

Hai người tạm thời buông xuống ân oán, đợi sau 3 tháng lại quyết đấu sinh tử.

Hoa Vô Khuyết đồng ý.

Nhưng trong ba tháng này, cả hai đã cùng nhau trải qua hàng loạt chuyện, nhận ra thực lực và tính cách của nhau, thậm chí bắt đầu cùng chung chí hướng, hận tại sao lại gặp nhau quá muộn. Cảnh quay hôm nay chính là ngày kết thúc của thỏa thuận ba tháng, hai người mỗi người đi một ngả, từ này trở sau chính là kẻ thủ của nhau.

Thái tổng nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế xếp, cầm lấy ly giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà hoa quả đã pha trước đó.

Ở địa điểm quay phim.

Tống Úc cùng Hứa Trăn sóng vai mà đi, chậm rãi bước vào một tửu quan bên đường.

Tiểu Ngư Nhi do Tổng Úc thủ vai, mặc một thân áo cà sa rách rưới, tóc rối tung, tư thế đi cà lơ phất phơ. Mà Hứa Trăn diễn vai Hoa Vô Khuyết thì toàn thân áo trắng, chiều cao ngọc lập, thẳng tắp như tùng, lúc bước đi liền toát ra một phong thái ngạo nghễ, bất phàm.

Nhìn vào bóng lưng của hai người, Thái tổng nhịn không được nhẹ gật đầu.

Không sai, cảm giác của hai người đều rất hài hòa.

Một là đứa con hoang do ác nhân nuôi thả trong sơn cốc, một là công tử chịu phải sự quản giáo khắc nghiệt ở cung Di Hoa, đây chính là cảm giác chênh lệch rất rõ ràng.

Tuy nhiên, cảnh tiếp theo lại gây ra một hồi tiếng cười nhỏ từ bên sân.

Lúc này, sau khi hai người tiến vào tửu quán, Tiểu Ngư Nhi tiện tay kéo qua một băng ghế dài, thản nhiên ngồi xuống, trong đó một chân còn giẫm trên băng ghế.

Nhưng Hoa Vô Khuyết lại dừng bước, đứng chắp tay, nhìn thoáng qua ghế dài, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu nhị đứng ở bên cạnh.

Tiểu nhị hiểu ý, lập tức lấy khăn treo trên bả vai xuống, trơn tru đem ghế lau sạch sẽ.

Hoa Vô Khuyết lúc này mới thản nhiên ngồi xuống.

"Phốc. . ."

"Phong thái của công tử này, rất đúng chỗ nha!”

". . ."

Thái tổng ở bên cạnh cũng không nhịn được cười.

Ngay sau đó, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Thấy hai người ngồi xuống, chủ quan cúi đầu cười nói: "Hai vị khách quan muốn dùng gì?”

Ngữ khí của Hoa Vô Khuyết rất bình thản: "Một bát mì sợi."

“Sao lại ăn mì!” Tiểu Ngư Nhi ở bên cạnh khoát khoát tay, một mặt khinh bỉ nói, "Khó lắm mới đi được một chuyến, chúng ta phải ăn cái gì đó đặc biệt một chút.”

Vừa nói hắn vừa vươn cổ nhìn về phía quầy, duỗi tay chọn tên món ăn trên bảng hiệu gỗ: "Ngươi cho chúng ta một con gà luộc, bốn phần rau xào, gân bò cay, thịt trắng giã tỏi, thịt kho tàu, đuôi bò ôm, cá hấp đậu. . . Lại thêm một con gà quay, được rồi, trước cứ như vậy đi.”

Dứt lời, hắn trực tiếp cầm ấm trà nhỏ trên bàn lên, "Ừng ực ừng ực" uống cạn.

Uống một hồi, hắn lại lấy tay áo lau miệng, cười nói: "Thoải mái!

"Trên đường đi, ta đã khát muốn chết!”

Trong khi nói, hắn đặt ấm trà xuống, nắp ấm va vào thân ấm phát ra âm thanh giòn giã vừa phải.

Bên sân, Thái tổng nhíu mày.

Vừa rồi, Tống Úc diễn phân đoạn này. . . Vô cùng tốt!

Tự nhiên hòa hợp, rất có cảm giác.

Cho dù đó là chuyển động cơ thể, nét mặt, hoặc giọng điệu của lời nói, chúng đều hài hòa và mang lại cảm giác rất tự nhiên.

Lúc này, cảnh quay vẫn đang tiếp tục.

Hoa Vô Khuyết nói: "Đừng gọi nhiều món quá, chúng ta ăn không hết đâu.”

"Ngươi ăn không được thì để ta ăn!" Bộ dáng của Tiểu Ngư Nhi giống hệt như quỷ chết đói mới đầu thai, hai mắt phát sáng, miệng thì nhanh nhảu, "Ta đói gần chết, thậm chí ta cảm thấy hiện tại mình có thể ăn hết một con trâu to!”

Vừa nói hắn vừa không chút khách khí mà châm chọc Hoa Vô Khuyết: “Không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi đường đường là thiếu chủ của cung Di Hoa, vậy mà ra ngoài chỉ gọi một bát mì?”

"Xứng đáng với thân phận của ngươi sao?"

Hoa Vô Khuyết lắc đầu nói: "Di Hoa cung không thích ăn uống thô tục.”

". . ."

Nhìn cảnh quay vẫn đang tiếp tục, ánh mặt của Thái tổng dần dần thay đổi.

Tống Úc diễn quá tốt, so với trước đây còn diễn tốt hơn rất nhiều.

Thái tổng biết Tống Úc tốt nghiệp Hý Kịch Trung Ương, trước đó cũng đã tham gia nhiều vở kịch kinh điển trong thời gian đi học, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của cũng rất tốt. Tuy nhiên, điều hắn không ngờ cái gọi là "vượt qua" sẽ thực sự đạt đến mức này.

Đây rõ ràng là một cảnh quay hàng ngày rất bình thường, không có sự bùng nổ và tâm trạng không quá phức tạp.

Thế nhưng, “cảm giác kịch tính” ập vào sân khiến người xem không khỏi sởn gai ốc.

Kỹ năng diễn xuất của Tống Úc cực kỳ điêu luyện, cảm giác về thứ bậc, nhịp điệu và trọng lượng của hắn ta đều rất vừa phải.

Lúc nhìn hắn diễn, tựa như đang xem một món đồ thủ công tinh xảo, không cần thiết thực, chỉ cần ngắm nhìn thôi cũng có thể thỏa mãn nhu cầu thẩm mỹ của con người.

Thường xuyên có khán giả đặt câu hỏi về việc sử dụng kỹ xảo của diễn viên trong các buổi biểu diễn. Bọn họ cho rằng, một màn trình diễn tốt nên từ bỏ các kỹ xảo và quay trở lại cuộc sống, để màn trình diễn diễn ra tự nhiên như những sự kiện thực tế đang diễn ra xung quanh họ. Nhưng thực tế, không ai muốn nhìn thấy những điều tầm thường trong cuộc sống.

Một màn trình diễn thực sự mạnh mẽ nên được kết nối với "ăng-ten" ở một đầu để đảm bảo chất lượng nghệ thuật và "dây nối đất" ở đầu kia để đảm bảo sinh kế.

Đây chính điểm cân bằng giữa hai điểm trong khoảng trống.