"Lần trước tôi đã nói cái gì với mấy người hả?
"Quần áo nhất định phải gầy! Không để cổ áo cao! Không muốn búi tóc, nhất định phải để mái!
"Vậy mấy người xem thử đi, đây rốt cục là cái quái gì hả?”
Phòng thay đồ chỉ là tạm thời cho nên cách âm không được tốt lắm.
Khi Hứa Trăn ngồi ở trong phòng đồ để thay trang phục, hắn luôn có thể nghe thấy tiếng của Hạ Tuấn Ninh đang chửi mắng ở bên ngoài, thật sự nghe đến màng nhỉ cũng đau buốt.
Một hồi sau, giọng một người phụ nữ trung niên cất lên: "Hạ tiên sinh, tôi hiểu ý của ngài, nhưng nếu để tóc mái thì thật sự không thích hợp, nhìn không được chỉnh chu, gọn gàng.
"Ngài xem, tôi còn cố ý để cho hai sợi tóc rủ xuống, nó sẽ làm mới khuôn mặt của ngài…”
Hạ Tuấn Ninh lập tức ngắt lời, giọng ra cũng tràn đầy tức giận: "Mẹ nó! Tôi tới đây để nghe cô giảng đạo lý à!
"Tôi không cần khuôn mặt mới! Tôi muốn sửa đổi trán của mình để làm cho khuôn mặt mình ngắn lại!
"Vậy mà cô để hai phiến tóc rủ xuống, khiến cho khuôn mắt nhìn dài hơn!
"Phốc. . ."
Nghe xong, Tiểu Cao đang trang điểm cho Hứa Trăn cũng nhịn không được bật cười. Khóe miệng của Hứa Trăn cũng giật một cái, có chút dở khóc dở cười.
Tình tính của người này thật lớn nha.
Lần đầu tiên hóa trang, khó tránh khỏi có chỗ không thích hợp. Ví dụ như lúc Hứa Trăn vừa mới thử khăn trùm đầu, liền nhanh chóng phát hiện ra rằng khuôn mặt của mình không phù hợp với kiểu đầu của một người đẹp, tức là phần chóp nhỏ nhô ra giữa chân tóc. Khuôn mặt của hắn tương đối gầy, cằm xương hẹp, nếu trang điểm theo kiểu mỹ nhân thì lại không hài hòa.
Không đợi hắn đưa ra kiến nghị, thợ trang điểm Tiểu Cao cũng rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề, thế là ngay lập tức đổi cho hắn một chiếc mũ đội đầu có hình vòng cung.
Cho nên nói, không cần phải tức giận về những điều này, chỉ cần điều chỉnh nó nếu nó không phù hợp.
Thế nhưng ở bên ngoài, Hạ Tuấn Ninh dĩ nhiên không nghĩ đơn giản như vậy. Gần mười phút sau, hắn ta cùng thợ trang điểm không thể đồng nhất ý kiến cho nên hỏa khí càng ngày càng ầm ĩ.
"Tôi đã nói không muốn cổ áo cao, không muốn cổ áo cao! Không lẽ nào cô không hiểu tiếng người!”
Người phụ nữ trung niên nói: "Hạ tiên sinh, cái này không phải cổ áo cao, đây là cổ chéo, đoàn làm phim của chúng ta hầu hết đều mặc cổ áo này…”
"Tôi mặc kệ nó kêu là cái gì, dù sao tôi cũng không muốn kiểu này!" Hạ Tuấn Ninh kêu lên, "Mau đi đổi cho tôi một cái thấp hơn, tốt nhất có thể đem xương quai xanh lộ ra bên ngoài!”
Người phụ nữ trung niên khó xử nói: "Cái này thật sự không được, ai…”
Cô ta giống như vô cùng bất lực, do dự nửa ngày, rốt cục vẫn cao giọng kêu lên: "Tiểu Cao? Tiểu Cao, cô ở đâu?"
Tiểu Cao đang chỉnh lại vạt áo cho Hứa Trăn liền lập tức đứng thẳng người, đáp lại: “Lão sư, em ở đây!”
Người phụ nữ trung niên nói: "Đi ra ngoài xe của tôi, bên trong có một cái rương màu đỏ, cô tìm xem có kiểu áσ ɭóŧ nào khác không?”
Tiểu Cao nói: "Được, em lập tức đi!"
Dứt lời, cô áy náy nhìn về phía Hứa Trăn, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, Hứa tiên sinh, tôi đi lấy đồ một lát, cậu tự mặc
phần còn lại nhé, lát nữa chúng ta sẽ chỉnh sửa lại sau.”
Hứa Trăn rất hiểu ý gật đầu: "Được rồi, cô đi đi, lát nữa tôi sẽ tìm cô.”
Tiểu Cao liên tục cúi người tạ lỗi với Hứa Trăn, sau đó liền vội vàng chạy ra khỏi phòng thử đồ.
Lúc này, bên ngoài phòng thử đồ.
Nhiều diễn viên đã trang điểm và thay đồ xong liền xúm lại, định để chỉ đạo tạo hình giúp họ xem thử, nhưng vì Hạ Tuấn
Ninh quá cuồng loạn cho nên không ai dám tới gần.
Sau đó, mấy người này đã xem qua tạo hình của Hạ Tuấn Ninh…
Ai cũng không lên tiếng.
Chà, quả thức có chút không hài lòng…
Hạ Tuấn Ninh được công nhận là một trong những soái ca trong giới.
Mặc dù những người khác phàn nàn về việc hắn ta thường xuyên tớt tuyến, ít học và không có nhiều khả năng, nhưng lại không trái lương tâm nói dung mạo của hắn không đẹp.
Tuy nhiên, cổ trang và hiện đại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hạ Tuấn Ninh chưa từng đóng phim cổ trang bao giờ, khi mới ra mắt, hắn thường tập trung vào hình ảnh nam thần vườn trường, mấy năm gần đây thì biến thành tổng giám đốc bá đạo.
Để tìm khiến sự biến đổi, hắn còn diễn qua phim cận đại dân quốc, tham gia vai diễn chiến tranh tình báo. Thế nhưng về cơ bản, cũng chỉ xoay quanh mấy đề tài này. Cho nên về phần ngoại hình và tính cảnh có sự trùng lặp cao.
Nếu không phải là người hâm mộ kỳ cựu của Hạ Tuấn Ninh, thì thậm chí sẽ không thể đoán được đây là bộ phim nào nếu chỉ nhìn vào những bức ảnh tĩnh.
Con đường diễn xuất quá chật hẹp, là một trong những vấn đề quan trọng đã hạn chế sự phát triển của hắn trong thời gian qua.
Cách đây 6 tháng, Hạ Tuấn Ninh đã vô tình mặc một bộ quần áo Triển Chiêu và xuất hiện trên sân khấu gameshow.
Lúc ấy hắn vừa ra trận, cả khách mời và khán giả đều vô cùng kinh ngạc, họ hét lên "Đẹp trai quá đi mất", "Đẹp trai quá trời", vừa hô hào khóc thét muốn hắn tham gia một bộ phim cổ trang.
Bên dưới bài đăng, người hâm mộ đều muốn Hạ Tuấn Ninh đóng phim cổ trang, thậm chí những bình luận như vậy đều ồ ạt như sóng vỗ.
Công ty nhìn tình thế như vậy, liền cảm thấy đóng phim cổ trang là một hướng chuyển mình không tồi, thế là thuận thế mà làm, dự định thay hắn chọn một bộ phim mở đường.
Cuối cùng sau một hồi đắn đo lựa chọn, tổng hợp cân nhắc các phương diện nhân tố, thì bọn họ đã quyết định chọn bộ “Tuyệt Đại Song Kiêu” này.
Về lý thuyết, bộ phim này thực sự rất hay.
Tác phẩm gốc cùng tên là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Hùng tiên sinh.
Nhà sản xuất truyền hình điện ảnh Phương Đông Nhạc cùng nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ đều nổi tiếng trong ngành và chất lượng của họ cũng được đảm bảo.
Mặt khác, thiết kế nhân vật của Hoa Vô Khuyết cũng rất đẹp mắt, cao phú soái, đẹp và quyền lực, điều này khiến cho người xem vừa đau lòng mà vừa động lòng.
Thông thường, một nhân vật như vậy sẽ đi từ thấp lên cao, bắt đầu hắc hóa.
Nhưng Hoa Vô Khuyết không có.
Hắn khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, từ đầu đến cuối vẫn duy trì được vẻ quân tử của mình, thậm chí càng đi về phía sau càng tươi mới.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là: Độ khó nhập vai của nhân vật này rất thấp.
Nếu người có kỹ năng diễn xuất tốt, tất nhiên có thể trở nên xuất sắc, nhưng nếu không có kỹ năng diễn xuất nào, thì cũng không có vấn đề gì cả.
Cứ giữ nụ cười mỉm trên toàn bộ khung hình là được. Phần còn lại cứ để cho bên phối âm giải quyết.
Dù là Hạ Tuấn Ninh và cả ekip của hắn, đều cho rằng, đối với người dựa vào mặt ăn cơm như hắn, Hoa Vô Khuyết chính là một lựa chọn tốt nhất.
Tháng trước, thông tin chính thức về việc Hạ Tuấn Ninh sắp đóng vai Hoa Vô Khuyết trong phiên bản mới của “Tuyệt Đại Song Kiêu” đã khiến các fan gần như phát cuồng vì phấn khích.
Đêm hôm đó, từ khóa # Hạ Tuấn Ninh Hoa Vô Khuyết # đã trực tiếp lọt vào đầu danh sách tìm kiếm phổ biến và hầu như không hề hạ nhiệt, điều này cho thấy tác động của vấn đề này.
Tuy nhiên, điều không bao giờ ngờ tới…
Vấn đề lại xuất hiện ngay trong phần ngoại hình, mà đây vốn là thứ hắn tự hào nhất.
Hạ Tuấn Ninh chống nạnh, nhìn bóng người trong gương, càng nhìn càng cảm thấy giận dữ.
Quá xấu!
Vừa xấu xí, lại còn béo!
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể xấu xí như vậy!
Diện mạo thành công trước đó của Triển Chiêu khiến Hạ Tuấn Ninh bành trướng, hắn cảm thấy bản thân nhất định có thể kiểm soát tốt vấn đề trang phục cổ trang.
Thế nhưng, hắn lại không cân nhắc đến sự khác biệt lớn giữa ngoại hình của Triển Chiêu và Hoa Vô Khuyết. Trang phục của Triển Chiêu chính là màu đỏ sậm, thắt lưng không phải loại thắt lưng thường mà là một cái đai da màu đen rất rộng, sau khi buộc lại trông gầy và cao ráo. Đầu không phải búi mà là một chiếc mũ đen, thứ này giúp che giấu tốt phần trán của Hạ Tuấn Ninh và điều chỉnh hình dạng khuôn mặt của hắn.
Nhưng cái bộ dáng hiện tại này…
Trắng! Trắng! Trắng!
Tất cả đều là trắng!
Một thân toàn trắng!
Quần áo màu trắng, quần màu trắng, đai lưng màu trắng!
Thậm chí phụ kiện tóc trên đầu cũng có màu trắng bạc.
Đối với Hạ Tuấn Ninh, cơ thể hắn không tính là quá gầy, cho nên khi mặc bộ đồ này vào, thật sự không khác gì một cơn ác mộng.
Hắn xuất thân là người mẫu, thân cao 186 cm, thể trọng 75 kg, đây là một con số khá gầy so với những người bình thường.
Nhưng, đối với Hoa Vô Khuyết mà nói, nó còn thiếu rất nhiều.
Bả vai hắn rất rộng, cơ ngực phát triển, sau một thời gian luyện lâu dài đã rèn ra tám khối cơ bụng, hai cánh tay khỏe đẹp cân đối hữu lực. Dáng người như vậy lại khoác lên một thân lụa trắng nhiều tầng, bồng bềnh toàn màu trắng…
Dày đặc!
Tráng kiện!
Đầu lớn, cổ thô!
Những tính từ như thế này bắt đầu xuất hiện.
Búi tóc cao khiến khuôn mặt của hắn trông "dài" như đôi chân của mình, quả thực không khác gì một con lừa đang khoác áo choàng dài.
Hạ Tuấn Ninh nhìn mình trong gương, tức đến toàn thân phát run.
Người thợ trang điểm. . . Quả thực chính là một nhân tài! !
Trong ngàn người mới có một soái ca như mình, vậy mà cũng có thể lật xe, biến thành bộ dáng xấu xí này!
Tuyệt!
Hạ Tuấn Ninh kiên định tin tưởng, vấn đề nằm trên người của thợ trang điểm chứ nhất quyết không phải bản thân mình. Nếu không, thì tại sao khi mình mặc những bộ đồ khác đều vô cùng đẹp trai, nhưng đến bộ này thì lại xấu xí đến như vậy?
………..
"Có chuyện gì ở đây, mau mau để tôi nhìn xem?”
Không lâu sau, một người phụ nữ với mái tóc ngắn và đeo kính bước vào hậu trường.
Nhà sản xuất Lâm Huệ Mỹ đến rồi.
Cô liếc nhìn xung quanh đám đông, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ trung niên trước mặt Hạ Tuấn Ninh, rồi mở miệng hỏi: "Mao tỷ, thế nào rồi, có vấn đề gì không?"
Người phụ nữ trung tuổi tên là Mao Phượng Bình, là nhà thiết kế trang phục, kiêm chỉ đạo tạo hình của đoàn phim.
Cô và Lâm Huệ Mỹ đã có nhiều lần hợp tác, cho nên quan hệ cá nhân của hai người cũng rất tốt.
Lúc này vừa thấy được Lâm Huệ Mỹ, Mao Phượng Bình lập tức nói với vẻ mặt đau khổ: "Tôi chưa có thời gian đi gặp những người khác đây này..."
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Hạ Tuấn Ninh đang đứng ở bên cạnh: "Hạ tiên sinh không hài lòng với tạo hình này, tôi còn đang điều chỉnh."
Lời nói lúc này của Mao Phượng Bình rất là ủy khuất. Để chuẩn bị trang phục cho Hoa Vô Khuyết, cô đã tự mình thiết kế và bỏ ra rất nhiều công sức.
Để phục dựng bối cảnh "Giao tiêu sa" trong tiểu thuyết, Mao Phượng Bình đã đầu tư rất nhiều thời gian và tâm sức, thử nghiệm với hàng chục loại vật liệu khác nhau, cuối cùng chọn ra một thứ ưng ý nhất.
Mỏng như cánh ve, mà mềm mại cứng cỏi, đồng thời còn tạo ra cảm giác rủ xuống vô cùng đẹp mắt. Phiêu dật mê người lại trang trọng trang nhã, thoạt nhìn khác hẳn với những hàng rẻ tiền của các đoàn phim khác.
Việc may đo trang phục cũng do cô tự tay thiết kế, rất vừa vặn với dáng người.
Nếu phải nói ra khuyết điểm thì đó là: không phải ai cũng có thể kiểm soát được bộ đồ này.
Nhất định phải đặc biệt gầy, đặc biệt cao mới được. Nếu có chút da thịt thừa thì nhất định sẽ lộ ra nguyên hình. Nhưng
Mao Phượng Bình cũng không cảm thấy đây là vấn đề.
Béo như cậu mà còn muốn diễn Hoa Vô Khuyết?
Nằm mơ à?
Trung Hoa có nhiều diễn viên như vậy, tại sao cứ phải chọn một diễn viên mập mạp như cậu ta?
Còn nữa, đáng nhẽ cậu phải biết tự thân giảm cân để phù hợp khi hóa thân vào nhân vật của mình. Thế mà hôm này tới đây lại la lối như vây, không lẽ muốn để tôi thiết kế trang phục để che đi thịt dư trên cơ thể sao??
Lâm Huệ Mỹ nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Mao Phượng Bình, lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Hạ Tuấn Ninh ở bên cạnh.
Sau đó, cô lập tức nheo mắt.
Ôi thân linh ơi!
Quá xấu!
Mặt dài, eo thô, bắp tay to như kỳ lân…
Đây có phải là Hạ Tuấn Ninh, người mà năm đó khiến mình ngẩn ngơ như gặp phải tiên nhân không??
Mộ phút này, cô thậm chí có chút hối hận: Mình trước đó liều mạng không muốn gương mặt quá cũ, nhất định để bạch nhãn lang Hạ Tuấn Ninh này tới diễn Hoa Vô Khuyết, đến cuối cùng…lại không ra cái gì cả?
Hạ Tuấn Ninh dĩ nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Huệ Mỹ.
Khóe miệng của hắn giật một cái, dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế gấp bên cạnh, bắt chéo hai chân, vô cùng ngạo mạn: "Dù sao, mọi yêu cầu của tôi đều đã nói và tôi càng không hài lòng với tạo hình như thế này một chút nào hết.
"Tốt nhất nên làm lại hoàn toàn!
Mao Phượng Bình vô cùng đau lòng bộ trang phục kia, nói: "Ai, cậu đừng ngồi chỗ đó, cẩn thận làm nhàu nếp may!”
Hạ Tuấn Ninh trừng mắt nhìn cô và nói: "Mẹ nó, bộ quần áo rách này ai cũng không cần, thì việc gì phải sợ nhàu sợ hỏng?”
Mao Phượng Bình đáp: "Cậu không hài lòng chỗ nào thì cứ nói để tôi sửa!”
Hạ Tuấn Ninh nghe vậy liền trả lời lại: "Chỗ nào tôi cũng không hài lòng! Mà ngay cả nơi hài lòng cũng không có!”
Lúc này, Tiểu Cao đi tìm áσ ɭóŧ trên xe đã trở về kịp lúc.
Cầm trên tay một đống vải lót làm bằng nhiều chất liệu khác nhau, cô nói với Mao Phượng Bình: "Lão sư, em tìm được nhiêu đó, cô nhìn xem có cần thứ gì không?”
Mao Phượng Bình nghiêng người xem xét, từ trong đó lấy ra một tấm áσ ɭóŧ cực kỳ mỏng, sau đó quay sang nói với Hạ
Tuấn Ninh: "Hạ tiên sinh, cái áσ ɭóŧ này có cổ áo tương đối thấp, nhất định sẽ không che khuất cổ.”
"Cậu trước cứ thử xem?
"Một lát nữa tôi sẽ tìm cho cậu một cái thắt lưng khác.”
Hạ Tuấn Ninh nhìn áσ ɭóŧ trong tay cô, vô cùng miễn cưỡng nhận lấy: "Được rồi, tôi sẽ thử.”
Nói xong liền quay đầu rời đi, chuẩn bị mở rèm phòng thử đồ rồi bước vào. Nhưng mà, hắn mới vừa bước vào một bước, liền phát hiện bên trong phòng thử đồ này đã có người.
Một thanh niên mặc quần áo chất liệu tương tự, kiểu tóc cũng tương tự liếc nhìn hắn và nói: "Anh muốn thay quần áo à?"
Hạ Tuấn Ninh sửng sốt một hồi.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp trả lời, nam thanh niên này đã thản nhiên phủi phủi quần áo, ngữ khí cũng rất từ tốn: "Chờ
một lát, tôi đi ra ngoài ngay.”
Nói xong, hắn bước ra khỏi bức màn do Hạ Tuấn Ninh mở ra.
Thần thái thong dong vô cùng tự nhiên.
Hạ Tuấn Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng người kia, nhất thời tắt tiếng.
Người này…là ai?
Tại sao hắn lại mặc quần áo của Hoa Vô Khuyết? ?
. . .
Người trong phòng thử đồ đương nhiên là Hứa Trăn.
Lúc này hắn đã mặc xong quần áo, nhưng lại không biết mình mặc có đúng không, cho nên đang đợi Tiểu Cao trở về để giúp mình chỉnh sửa.
Vừa rồi nhìn thấy có người muốn dùng phòng thử đồ, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, liền xoay người rời đi.
Mà lúc này, Mao Phượng Bình, Lâm Huệ Mỹ và những người khác đang ở bên ngoài, nhìn thấy "Hạ Tuấn Ninh" vừa đi đã trở lại, cho nên hơi nghi hoặc.
Mao Phượng Bình hỏi: "Cậu quên cầm theo thứ gì sao?”
"Cậu còn cần gì?"
Cô mở miệng nghênh đón, vừa định hỏi có phải muốn dây thắt lưng của áσ ɭóŧ hay không, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, cả người đã ngây ngẩn.
Người này không phải là Hạ Tuấn Ninh.
Trang phục của người này rất giống Hạ Tuấn Ninh, đại khái bởi vì khá tương đồng với Hoa Vô Khuyết, một thân trắng tinh, cũng được làm bằng "lụa tơ tằm".
Kiểu tóc cũng giống với Hoa Vô Khuyết, tóc dài mềm mại buộc thành búi, phía trước trán rủ xuống hai sợi tóc, vô cùng tuấn dật tiêu sái.
Nhưng mà. . .
Hiệu quả này lại hoàn toàn khác biệt với Hạ Tuấn Ninh.
Vai rộng eo hẹp, thân thẳng như cây tùng, lúc bước đi, tà áo trắng phiêu dật như tuyết, tay áo bồng bềnh, phảng phất như tiên nhân trên trời.
Trái tim của Mao Phượng Bình giống như bị mắc ở cổ họng.
Tôi đã nói rồi!
Trang phục của tôi tuyệt đối không có vấn đề!
Đây mới là Hoa Vô Khuyết!
Đây mới là hiệu ứng chính xác của bộ quần áo này!!
"Tê…”
Vô số âm thanh hít khí lạnh đồng thời vang lên, tụ thành một tiếng. Lúc này, bước chân của Hứa Trăn bỗng dưng dừng lại. Hắn hơi nghi hoặc nhìn về phía chung quanh, đối diện với những đôi mặt sáng rực.
Làm sao vậy?
Tôi mặc quần áo không đúng à??