Dạ Vũ Giang Hồ vừa đóng máy, Hứa Trăn trở lại khách sạn, bắt đầu chuẩn bị cho việc quay “Tuyệt Đại Song Kiều” theo sự sắp xếp của Kiều Phong.
Tuy nhiên, phương thức chuẩn bị của hắn ta lại rất đặc biệt.
Không phải là đọc nguyên tác, cũng không phải viết tiểu truyện nhân vật, mà là…Xem tivi.
Đúng vậy, xem các bản cũ của “Tuyệt Đại Song Kiêu”, cũng chính là phiên bản mà Giang Duy từng diễn vai Tiểu Ngư Nhi. Theo lời Kiều Phong nói, mọi người phải học cách sử dụng điểm mạnh của mình và tránh điểm yếu.
Vì Hứa Trăn có phương diện thiên phú về khả năng bắt chước, cho nên cứ dứt khoát nhìn tiền bối đã diễn trước đó. Đừng nói bất cứ điều gì về chủ nghĩa kinh nghiệm, chủ nghĩa phương pháp và chủ nghĩa biểu hiện, chỉ cần mở tập và làm điều đó!
Do vậy, trong khi mọi người trong đoàn đang học thuộc lòng kịch bản, thì Hứa Trắn lại ngồi trên ghế sô pha, uống trà nhâm nhi hạt dưa, nhàn nhã xem phim truyền hình.
Mấy ngày này của hắn trôi qua cực kỳ thoải mái.
Tuy nhiên, vốn dĩ hắn chỉ cần xem hai tập đầu của phim, vậy mà không để ý, bất tri bất giác xem hết cả bộ. Đối với hành vi “Lấy việc công làm việc tư", Đi làm mò cá" này, Hứa Trăn vẫn rất chột dạ.
Bản cũ “Tuyệt Đại Song Kiêu” đã quay hơn mười năm trước, hóa trang và chất lượng hình ảnh khá thô, nhưng cốt truyện rất hấp dẫn.
Câu chuyện của Giang Phong rất mờ nhạt, nói chung chỉ là công tử phú gia coi trọng cô bé lọ lem, hai người vì yêu mà bỏ trốn, kết quả lập nghiệp chưa xong đã bỏ mạng giữa đường.
Đây chẳng qua chỉ là bối cảnh nền cho nhân vật chính mà thôi.
Điều khiến Hứa Trăn cảm thấy hứng thú chính là hai nhân vật Tiểu Ngư Nhi cùng Hoa Vô Khuyết.
Nhất là Hoa Vô Khuyết.
Vị tiểu ca này phải nói là có màn ra sân đỉnh cao khi xuất hiện trong phim, một tay ra hoa tiếp ngọc lại có thể đánh tan đám võ lâm nhân sĩ của núi Nga Mi, thuận tiện chiếm được bội kiếm của chưởng môn chân nhân, từ đó nổi danh trong thiên hạ.
Hoa Vô Khuyết có vẻ ngoài xuất chúng, võ công kinh người, xuất thân thần bí, làm rất nhiều người cực kỳ hâm mộ.
Thậm chí trong hơn phân nữa bộ phim, hắn có thể xem là tâm ma của Tiêu Ngư Nhi. Nhưng mà nhìn chung toàn kịch, từ đầu đến cuối Hoa Vô Khuyết trôi qua rất ấm ức.
Yêu Thiết Tâm Lan nhưng không có được nàng, đối với hai vị sư phụ thì khúm núm, rõ ràng thân thiết với Tiểu Ngư Nhi nhưng không gϊếŧ không được.
Thậm chí đến trận quyết chiến cuối cùng, tất cả mọi người, bao quát người hắn yêu là Thiết Tâm Lan, đều hy vọng người chết chính là hắn.
"Cường giả đáng chết" là một thứ rất khó giải thích, mà điều này cũng khiến Hứa Trăn lo lắng đôi chút.
Lúc xem xong bộ phim, hắn thậm chí có chút tiếc nuối: Tại sao mình lại diễn vai Giang Phong mà không phải là vai Hoa Vô Khuyết.
Ai, rõ ràng là mình muốn diễn vai này hơn nhưng thật đáng hận, Hứa Trí Viễn có thứ hạng quá thấp, căn bản không thể nhận được vai diễn tốt như vậy.
Mà nói đến Hoa Vô Khuyết. . .
Hứa Trăn nhìn văn kiện trong tay, hơi nhíu mày.
Diễn viên đóng vai Hoa Vô Khuyết trong đoàn phim tên là Hạ Tuấn Ninh.
Người này vốn là tiểu sinh lưu lượng mới nhảy lên gần đây, fan hâm mộ vô cùng đông đảo, chỉ cần cách tuyến trên một bước chân.
Bộ phim này là bộ cổ trang đầu tiên của hắn, mục tiêu rất rõ ràng: Chính là người hâm mộ.
Tuy nhiên điều đó đối với Hứa Trăn không quan trọng.
Mà quan trọng nhất là: Hạ Tuấn Ninh có quen biết với Hứa Trí Viễn.
Không giống như Giang Duy nhiều năm không gặp, mà là gần đây mới vừa vặn hợp tác qua.
Chỉ khoảng nửa năm trước, hai người đã cùng nhau quay một bộ phim truyền hình về chiến tranh tình báo Dân quốc, ký ức còn tương đối mới mẻ.
Bất quá cũng may, Giang Phong và Hoa Vô Khuyết không có cảnh quay chung nào trong toàn bộ vở kịch. Nếu có gặp nhau thì cũng chỉ là lúc khởi động máy, còn về sau cơ bản không gặp. Hơn nữa, lưu lượng của Hạ Tuấn Ninh đang rất đỏ, chỉ sợ không có thời gian cùng nhân vật nhỏ như Hứa Trí Viễn ôn lại chuyện cũ.
"Nhìn xem, người này chính là Hạ Tuấn Ninh."
Ăn cơm tối xong, trở về phòng, Kiều Phong cố ý lấy ra mấy tấm hình đưa cho Hứa Trăn, nói: "Cậu nhìn kĩ một chút, ngày mai có gặp thì nhớ chào hỏi, đừng để nhận sai người.”
Hứa Trăn cầm lấy ảnh chụp, cẩn thận quan sát, nhìn hình tượng của người này đại khái cũng có chút ấn tượng.
“Người này…” Hắn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói, "Mắt hình như hơi lớn…”
"Phốc. . ."
Nghe được câu đánh giá, Kiều Phong nhịn không được cười ra tiếng.
"Cậu nói đúng đó,” Hắn hạ giọng nói, "Cậu ta là “Bạch nhãn lang” có tiếng trong giới, chúng ta đều lén gọi cậu ta là “Hạ Bạch Nhãn”.”
Hứa Trăn hỏi: "Cái nghĩa là gì?”
Kiều Phong ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đem cửa khóa kỹ, thấp giọng nói: "Chuyện này không phải bí mật gì, cậu biết cũng không sao.
"Thật ra Hạ Tuấn Ninh có thù với Lâm Huệ Mỹ."
Hứa Trăn nghe vậy thì sững sờ, nói: "Diễn viên chính lại có thù với nhà sản xuất?"
Kiều Phong vỗ đùi, đáp: “Nếu nói không sai, Lâm Huệ Mỹ là người có khí lượng lớn, lại còn thích tự vả mặt mình.
"Khi mới biết Hạ Tuấn Ninh muốn hợp tác với cô ấy, anh cùng mấy người khác đều cười muốn điên.”
Kiều Phong đè ép cuống họng, tràn đầy phấn khởi kể chuyện ân oán tình cừu của hai người đó, Hứa Trăn ở bên cạnh nghe được cũng sững sốt. Hóa ra, Lâm Huệ Mỹ là người phát hiện và khai quật tài năng của Hạ Tuấn Ninh .
Đại khái sáu năm trước, lúc ấy Hạ Tuấn Ninh vẫn chỉ là một người mẫu nhỏ không có danh tiếng. Trong một lần tham gia sự kiện, Lâm Huệ Mỹ ngẫu nhiên nhìn thấy hắn, lúc đó cô ta hốt hoảng ngỡ như bản thân gặp phải tiên nhân, lập tức cho hắn một vai diễn nam thứ.
Về sau, bộ phim kia lại thành công ngoài ý muốn và Hạ Tuấn Ninh cũng dựa vào chuyện này mà phất lên như gió đông, trực tiếp một lần là nổi tiếng.
Kết quả. . .
Hạ Tuấn Ninh lại không tiếp nhận đãi ngộ do Lâm Huệ Mỹ cho, mà là quay đầu ký hợp đồng với Hoa ảnh giải trí. Nghe những người quen nói, Lâm Huệ Mỹ lúc ấy tức đến môi đều run rẩy.
Chính mình khư khư cố chấp bắt đầu dùng người mới, vì hắn tranh đoạt các loại tài nguyên, thậm chí không tiếc đắc tội với rất nhiều đồng sự, cuối cùng lại đổi được kết cục như vậy.
Trư Bát Giới soi gương, da mặt không phải người.
Từ đó về sau, Lâm Huệ Mỹ từ bỏ việc coi trọng nhan sắc, mãi cho đến gần đây mới khôi phục lại thói quen xấu này.
"Đúng là thương trường như chiến trường. . ."
Hứa Trăn nghe xong đoạn chuyện xưa này, nhịn không được cảm khái nói: "Chuyện này triệt để đắc tội với người ta rồi còn gì, vậy mà bây giờ vẫn có thể hợp tác á?”
Kiều Phong cảm khái nói: "Nói cho cùng cũng bởi vì lợi ích, đứng trước hàng vạn đầu tư thì bản thân yêu thích cái gì cũng không đáng nhắc tới.”
Hứa Trăn không lên tiếng. Chỉ là cảm thấy có chút bội phục đối với loại người như Lâm Huệ Mỹ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trăn xuất phát sớm hơn 2 giờ đồng hồ, trời chưa sáng liền chạy tới thành phố diện ảnh ở Hoành Châu. Hôm nay là ngày đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu” chụp ảnh.
Nếu như phát hiện ra chỗ nào trang điểm và làm tóc của mình không phù hợp thì vẫn có cơ hội để chỉnh sửa, do đó hầu hết mọi người đều có xu hướng đến sớm.
Buổi sáng 7 giờ 30, lúc Hứa Trăn đến trường quay đã phát hiện có ba diễn viên đến trước. Một người trong số họ là một ông chú trung niên, sau khi chào hỏi thì được biết ông chú đóng vai Lý Đại Khẩu bên trong “Mười đại ác nhân”.
Mà một người khác. . .
Hứa Trăn có chút ngoài ý muốn.
Thế mà là người quen.
Hắn chỉ mới làm thế thân của Hứa Trí Viễn được một tuần, cũng chỉ quen biết được một vài người trong giới. Vậy mà không nghĩ tới, hôm nay đã phải đυ.ng lại mặt một người:
Đinh Tuyết Tùng.
Người từng đến tranh giành vai diễn Tuyệt Trúc trong “Dạ Vũ Giang Hồ”