Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 16: Sáng Tạo Kinh Điển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảnh quay dài không phải là chỉ ống kính camera kéo dài ra, mà là chỉ thời gian của cảnh quay kéo dài.

Cảnh quay dài sẽ cho người ta cảm giác nhập tâm rất mạnh, khả năng tự sự suy yếu, nếu lạm dụng thì sẽ khiến bộ phim trở nên dài dòng lằng nhằng, nhàm chán không thú vị.

Nhưng những cảnh quay dài xuất sắc thường tạo ra hiệu quả như vẽ rồng điểm mắt, trở thành điểm nhấn ấn tượng cho cả bộ điện ảnh.

Khi vừa nhìn thấy Hứa Trăn bay lên cao đạp chân vào thân cây cột, Tô Văn Bân lập tức nghĩ tới cảnh quay dài.

… Hình ảnh có động tác chất lượng cao cỡ này mà không quay cảnh quay dài thì quả thực là phí phạm của trời!

Còn chuyện tăng thêm chi phí…

Xin thêm chứ sao!

Mình giả vờ đáng thương hơn nửa năm trời, một mình hầu hạ bao nhiêu ông đại gia, chẳng phải là vì tiền… E hèm, nhầm tí, chẳng phải là vì sự ủng hộ của họ hay sao?

Dù sao vẫn còn mức dự toán tài chính, lúc này không cần thì còn chờ tới lúc nào?

Xài tiền phải xài cho đúng chỗ!

Tô Văn Bân đứng bên sân xoa tay, nóng lòng muốn thử, còn Đổng Kỳ Ngọc đứng bên cạnh thì đầy mặt nghi ngờ cuộc đời.

Mặc dù ông ta rất không muốn thừa nhận, nhưng…

Một loạt động tác vừa rồi của tiểu tử kia được xử lý thật sự đẹp mắt! Phiêu dật tiêu sái, đồng thời cũng tràn đầy sức mạnh, tiết tấu nắm bắt một cách gọn gàng, tràn ngập sức bật, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc dâng cao. Hiệu quả còn tốt hơn dùng dây cáp rất nhiều.

Đúng thật như lời của tiểu tử này đã nói, động tác xoay tròn trong không trung mà dùng dây cáp tác động lực vào thì sẽ trông rất gượng gạo, điểm rơi cũng sẽ lệch hẳn so với bình thường. Dù luyện tập kiểu gì, dù phối hợp cỡ nào thì cũng không thể xóa bỏ dấu vết nhân tạo trong cảnh quay này.

Sao Đổng Kỳ Ngọc lại không hiểu được đạo lý này?

Nhưng ông ta nào ngờ lại thật sự có người thực hiện được hàng loạt động tác như thế mà không cần dùng dây cáp!

… Từ hồi nào mà việc treo dây cáp trở thành sự lựa chọn vậy?

Hơn nữa cậu ta không phải là Mao Sơn đạo sĩ, cũng không phải là Thiền Tông pháp sư, chẳng qua chỉ là một diễn viên quèn trong trường quay điện ảnh mà thôi.

Thật đúng là…

Sống lâu thì cái quái gì cũng gặp được…

Khóe miệng Đổng Kỳ Ngọc run rẩy, nét mặt cứng đờ, thật lâu sau vẫn không nói được một lời.

Mãi tới khi Tô Văn Bân lại hỏi thêm lần nữa về chuyện cảnh quay dài, ông ta mới không tình nguyện lên tiếng: “Tô đạo muốn quay cảnh quay dài hả? Cảnh nào?”

Ánh mắt Tô Văn Bân sáng ngời, nói: “Cả cảnh quay này luôn!”

Đổng Kỳ Ngọc: “…”

Cả cảnh quay này là cảnh quay nào cơ?

Cả cảnh quay đánh võ của Tuyết Trúc với Dạ Vũ ấy hả?

Đại ca, quay cảnh này phải hơn ba phút đấy! Trong lịch sử điện ảnh Hoa Hạ đã từng có cảnh đánh võ nào vượt quá ba phút bao giờ chưa?

Anh muốn sáng tạo kinh điển đấy à?!

Đổng Kỳ Ngọc im lặng thật lâu rồi mới nói: “Cảnh quay này không chỉ mình Tuyết Trúc phải dùng dây cáp, mà Dạ Vũ cũng phải dùng…”

Nói rồi, ông ta theo bản năng nhìn về phía Lâm Gia đang đứng trong đám đông. Ai dè cô nhóc này lại chẳng tinh ý chút nào, lập tức giơ tay phấn khởi reo lên: “Tôi làm được!”

Đổng Kỳ Ngọc: “…”

Cô làm được cái búa! Cả đám đều muốn lên nóc nhà bắt con gà đúng không?!

Tô Văn Bân hưng phấn xoa tay, nói: “OK! Vậy thì chúng ta thử một lần xem sao!”

Bây giờ trong đầu hắn tràn ngập điều khiển ống kính như thế nào, điều chỉnh bối cảnh ra sao, làm gì còn tâm tư mà an ủi người khasc nữa.

“Cảnh quay này tôi vốn định dùng nhiều cảnh quay dài hơn một chút, bây giờ không cần dùng dây cáp, dứt khoát quay một ống kính từ đầu tới cuối luôn đi!” Nói rồi, Tô Văn Bân quay sang nhìn một vòng, cất cao giọng hô: “Tổ quay phim chuẩn bị! Tổ ánh sáng chuẩn bị!”

“Tổ đạo cụ dọn dẹp hiện trường một chút, lấy hết dây cáp sang chỗ khác đi!”

“Diễn viên vào vị trí!”

“Chúng ta thử quay mô phỏng một lần để xem hiệu quả thế nào trước đã!”

Vừa dứt lời, toàn bộ đoàn làm phim cứ như bị ấn nút khởi động máy, lập tức bắt đầu vận chuyển.

Đổng Kỳ Ngọc đứng một bên, trơ mắt nhìn chung quanh người đến người đi, bận bịu làm nhiệm vụ của mình, chợt cảm thấy mình giống hệt một tấm ván gỗ cũ nát đã không còn giá trị lợi dụng nên bị vứt vào một xó mặc cho tro bụi bao phủ.

Hắn nghĩ mãi mà không hiểu. Chuyện gì vậy? Không một ai tới hỏi hắn xem có động tác nào không phù hợp hay không à? Lâm Gia đã đành, thằng nhóc không chịu dùng dây cáp kia, tôi mới dạy cậu động tác có một lần mà cậu đều nhớ hết rồi hả? Hay là cậu ta không định nghe theo chỉ đạo của mình, muốn “phát huy tự do”???

Ý nghĩ của ông ta vừa nảy sinh không được bao lâu thì Tô đạo đã đích thân khiêng máy quay phim, bắt đầu quay thử lần đầu tiên.

Sau đó…

Đổng Kỳ Ngọc tiếp tục trợn tròn hai con mắt to như mắt bò.

Hứa Trăn không phát huy tự do, mà hoàn thành nguyên vẹn những động tác vừa rồi Đổng Kỳ Ngọc đã dạy mình một cách nghiêm ngặt và chỉnh chu. Thậm chí động tác đánh võ còn chuẩn hơn cả đồ đệ của ông ta.

Tô Văn Bân khiêng máy quay, nhanh chóng di chuyển theo bước chân của hai diễn viên, phấn khởi tới mức toàn thân run rẩy.

Phân cảnh đánh võ này quá bùng nổ!

Bất kể là thiết kế động tác hay là mức độ hoàn thành, mức độ phối hợp của diễn viên đều hơn xa sức tưởng tượng của mình!

Quay phim hơn nửa năm, lòng nhiệt tình của Tô Văn Bân đã sớm bị bào mòn hết sạch vì đủ mọi chuyện phiền lòng. Ai ngờ được rằng hiện giờ một cảnh quay dài bỗng nhiên nảy sinh lại một lần nữa đánh thức ý chí chiến đấu trong lòng hắn.

… Tôi đã bảo rồi mà, bộ phim này còn thiêu thiếu thứ gì đó.

Chính là thiếu một cảnh quay đánh võ bùng nổ như thế này!

Đây là phim võ hiệp cơ mà! Dạ Vũ Giang Hồ cơ mà! Sao không có một chút khí chất giang hồ nguyên thủy thuần khiết được chứ?! Chỉ dựa vào hiệu ứng bù đắp cho có thì còn ra thể thống gì?

Nhạt nhẽo!

Hạ đẳng!

Không đã ghiền!

Là đàn ông thì phải quay cảnh quay dài!

Biệt danh “Tô Nhất Kính” của ông đây không phải chỉ để trưng cho đẹp!

Tô Văn Bân vừa quay vừa ý chí chiến đấu sôi trào, không ngừng bày ra đủ tư thế dị dạng để tìm góc độ quay phim, bò xuống nhảy lên giống hệt mấy con khỉ trong rừng.

Nhưng chung quanh lặng ngắt như tờ, không một ai cười nhạo hắn.

Mọi người làm gì còn có thời gian rảnh mà nhìn hắn?

Theo từng động tác võ thuật hoa lệ mà hai diễn viên biểu diễn, tiếng kinh hô liên tục vang lên ở chung quanh, cả đám đều hưng phấn vô cùng.

Nhất là Kiều Phong. Hắn chưa bao giờ ngờ được rằng Hứa Trăn lại có thể đóng cảnh quay võ thuật đến trình độ này. Cho dù hắn là người ngoài nghề mà vẫn nhận ra Hứa Trăn quyền phong sắc bén, bộ pháp linh hoạt, từng động tác di chuyển đều tràn đầy khí thế, quả nhiên là phong cách quý phái.

Điều khiến người ta khó tin hơn nữa là rõ ràng đây là lần đầu tiên Hứa Trăn và Lâm Gia diễn cặp với nhau, vậy mà có thể đánh võ có qua có lại, phối hợp rất ăn ý.

Quá lợi hại.

… Hứa Trăn quá lợi hại.

Còn chuyện tại sao không đề cập tới Lâm Gia…

Ha ha, người ta chính là đả tinh chính hiệu đấy nhé. Không phải là kiểu “đả tinh” học vũ đạo, luyện thể thao gì gì đó, mà là người trong nghề thực sự học võ thuật.

Cô gái này thậm chí từng giành giải quán quân trong giải đấu võ thuật cấp quốc gia.

Cho nên vừa rồi cô ấy bảo mình có thể không cần dùng dây cáp, Đổng Kỳ Ngọc mới không phản bác một tiếng.

Người ta thích dùng hay không kệ người ta. Chẳng qua là biên độ động tác lớn hay nhỏ mà thôi.

“Cut!”

Một lát sau, cảnh quay đánh võ dài hơn ba phút kết thúc, Tô Văn Bân vừa thở hổn hển vừa hô một tiếng kết thúc cảnh quay này.

“Bốp… bốp…”

“Bốp bốp bốp…”

“Bốp bốp bốp bốp bốp…”

Chung quanh, tiếng vỗ tay từ thưa thớt dần dần trở nên nhiệt liệt, cuối cùng hội tụ lại thành tiếng hoan hô vang trời.

Mọi người đều thật lòng khâm phục đoạn đánh võ cực kỳ đẹp mắt này, đồng thời cũng cảm thấy hào hứng tột độ vì mình cũng là người góp sức cho cảnh quay này.

Tô Văn Bân đặt camera xuống, chiếu lại cảnh quay vừa rồi, ánh mắt dần dần tỏa sáng.

… Phân cảnh này chắc chắn sẽ trở thành một cảnh quay dài kinh điển.

Giờ khắc này, Tô Văn Bân thậm chí tin rằng cảnh quay này sẽ được ghi vào sử sách của điện ảnh võ hiệp, cho dù đến mấy chục năm sau vẫn sẽ được mọi người không ngừng ca ngợi!

--------------------------------

Sorry các bác vì nửa tháng không đăng chương mới. Nay em mới làm xong báo cáo thực tập tốt nghiệp. Từ mai trở đi em sẽ bắt đầu đăng chương lại bình thường nhé các bác.
« Chương TrướcChương Tiếp »