Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 10: Dạ Vũ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rạng sáng 4 giờ, đám người Kiều Phong đang ngủ say giấc thì chợt bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại bất thình lình.

“Đi ngay lúc này ư?”

Kiều Phong bị Chu Hiểu Mạn đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi? Hôm qua chẳng phải Tô đạo nói là 9 giờ sáng mới tới trường quay hay sao?”

Trợ lý Chu Hiểu Mạn nôn nóng nói: “Kế hoạch thay đổi! Tối qua trời mưa nên hôm nay không thể quay ngoại cảnh, đành phải quay phân cảnh của chúng ta trước. Bên đoàn làm phim kêu diễn viên đến trường quay vào lúc bốn giờ rưỡi!”

Nghe vậy, Kiều Phong nhất thời mở mắt ra, cơn buồn ngủ đều bay đi.

Hắn cầm áo khoác, vội vàng xỏ dép lê rồi chạy ra ngoài cửa sổ xem.

Quả nhiên, trong bóng đêm tối om, có thể thấy rõ cơn mưa tí ta tí tách ở bên ngoài.

Cơn mưa đã kéo dài nửa đêm mà vẫn chưa tạnh. Nhờ ánh đèn đường có thể thấy rõ những vũng nước lớn trên mặt đường.

Kiều Phong không nhịn được xoa ấn đường.

“Hứa Trăn dậy chưa?” Hắn quay sang nói: “Kêu cậu ấy mau tắm rửa, tạm thời không cần trang điểm, trên đường đi tính sau. Còn nữa, đến quầy tiếp tân khách sạn hỏi thử xem có thể thuê xe được không, yêu cầu xe việt dã, chúng ta cần dùng ngay bây giờ!”

Chu Hiểu Mạn hỏi: “Bên phía đoàn làm phim phải trả lời thế nào đây?”

Kiều Phong nói: “Cô không cần quan tâm đoàn làm phim, tôi sẽ liên lạc với họ.”

Chu Hiểu Mạn đáp lời rồi vội vàng chạy đi làm việc.

20 phút sau, ba người lái xe thương vụ thuê của khách sạn, vội vàng chạy tới phim trường Hoành Châu.

Mặt đường trơn trượt, Chu Hiểu Mạn không dám lái xe quá nhanh, sợ sẽ xảy ra tai nạn. Nhưng cô lái xe cẩn thận không có nghĩa là người khác cũng lái xe cẩn thận.

Trên đường đi, họ lần lượt gặp phải hàng loạt chuyện xui xẻo như đường cao tốc hạn chế tốc độ, tắc đường do xảy ra tai nạn giao thông, thành thị bị ngập úng dẫn tới giao thông gián đoạn, vân vân và mây mây…

Chờ đến khi họ đi vòng qua một con đường thật xa, cuối cùng tới phim trường Hoành Châu thì trời đã sắp sáng.

Sắc mặt Kiều Phong vàng khè như màu đất.

Hắn nhìn đồng hồ, lúc này là 5 giờ 45 phút.

“Cậu ở đây trang điểm, tôi đi chào Tô đạo một tiếng.” Kiều Phong dặn dò Hứa Trăn rồi đi tìm Tô Văn Bân.

Hứa Trăn nghe lời ở lại hậu trường, mặc cho stylish trang điểm giúp mình.

Hiện giờ trường quay còn chưa dựng xong, hoàn cảnh đơn sơ, thế nên không có phòng trang điểm chuyên dụng.

Hai người trang điểm ở một góc tạm thời trưng dụng làm phòng trang điểm, sau đó stylish đưa cho Hứa Trăn một đống quần áo, kêu hắn tìm chỗ thay đồ.

Hắn ôm quần áo nhân vật, hơi ngẩn người.

Tìm chỗ thay đồ? Tìm chỗ nào?

Không có phòng thay đồ à?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng hắn không dám đặt câu hỏi, sợ đây là vấn đề mang tính thường thức.

Hứa Trăn lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn ôm trang phục nhân vật đi ra ngoài, định gọi điện cho Chu Hiểu Mạn để hỏi xem cô ấy đã đỗ xe xong chưa.

“Tút tút tút…”

Không có người bắt máy.

Hứa Trăn đi bộ một vòng trong hậu trường, trong lòng hơi khó chịu.

Hắn đang định tìm một nhân viên trường quay hỏi thăm thử xem thì chợt nghe thấy tiếng kim loại va chạm leng keng leng keng truyền tới từ cách đó không xa.

Vành tai Hứa Trăn khẽ giật giật, theo bản năng tiến về phía phát ra âm thanh đó.

Đến khi lại gần chỗ đó, hắn nhìn thấy một cô gái mặc trang phục luyện võ màu đen, trên đầu là búi tóc kiểu cổ đại đang luyện kiếm trong khu đất trống.

Ánh sáng quá mờ nên Hứa Trăn không thể thấy rõ dung nhan của cô gái ấy.

Dưới ánh đèn leo lét, hắn chỉ thấp thoáng nhận ra đó là một cô gái vóc dáng mảnh khảnh. Thân thể cô ấy uyển chuyển, động tác tuyệt đẹp, thanh nhuyễn kiếm dài ba thước trong tay cô ấy uốn lượn như con rắn, rất có linh hồn.

Đôi mắt Hứa Trăn chợt sáng lên.

“Pặc pặc pặc…”

“Biu biu biu…”

“Hây a!”

“Xào xạc xào xạc xào xạc…”

Nhưng điều quái dị là cô gái này vừa múa kiếm, còn vừa phối âm cho mình. Tiếng hô vang dội, tràn đầy sức sống, phối hợp với bóng dáng nhanh nhẹn như chim nhạn của ấy, trông cực kỳ ngộ nghĩnh.

Hứa Trăn: “…”

Cô nàng này bị thiểu năng à?

Hắn xoay người muốn rời đi, để tránh cô ấy thấy mình thì sẽ xấu hổ.

“Reng reng reng…”

Nhưng không may là đúng lúc này, chiếc di động trong túi Hứa Trăn đột nhiên đổ chuông.

Tiếng chuông điện thoại nguyên sơ nhất vang vọng trong trường quay trống trải, nghe cực kỳ chói tai.

Cô gái đang múa kiếm chợt khựng lại. Tiếng phối âm “Biu biu biu” cũng ngưng bặt.

Cô gái cứng đờ cả người, dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng chuông điện thoại, động tác cứ như con rối bị gỉ sét.

Cô ấy đối diện với ánh mắt của Hứa Trăn.

Giờ khắc này, cô bỗng nhớ tới một cụm từ mà mình mới học được: Chết trong lòng một ít.
« Chương TrướcChương Tiếp »