Chương 5: Đại Hồng hỏa lôi
Lương Tân cánh tay run lên, thanh đao thiếu chút nữa rơi xuống đất..... Một chút sĩ khí vừa mới nổi lên trên cơ bản thoát mất sạch, đứng giữa ranh giới sống và chết cũng không cố kị tôn tị trên dưới gì nữa, lắc đầu cười khổ:
- Nói gì đó nâng cao sĩ khí đi!
“Bệnh công tử” ngửa mặt lên trời cười ha hả :
- Tốt! Gϊếŧ sạch quái vật, không chỉ làm cho người rửa sạch tội hộ thân phận mà còn đề bạt ngươi làm quan lớn!
Đám Thanh Y bên cạnh đều cười, còn có một tên béo mặt to tai lớn đen thui trêu chọc Lương Tân hô lên:
- Ti chúc tham kiến đại nhân.....
Man nhân thu được thắng lợi, cao thủ thanh y chiến tử chín thành, chỉ còn lại vài chục người do “Bệnh công tử” Thiên hộ chỉ huy đứng chắn ở cửa hầm, đang liều mạng chống đỡ.
Một lúc sau, đám thanh y vừa mới chạy vào trong hầm quay trở lại, trên vai mỗi người còn có thêm một thùng gỗ rất nặng.
Lương Tân vừa thấy những thùng gỗ này ngay lập tức hoảng sợ hồn phi phách tán, nó đến Khổ Nãi sơn đã bốn tháng đối với những thùng gỗ đó vô cùng quen thuộc, bên trong chúng đều là Đại Hồng hỏa lôi!
Vài tên Hạng Thiềm man thủ lĩnh đầu đội mũ lông, thân hình đặc biệt to lớn, miệng không ngừng phát ra những tiếng hú lanh lảnh chói tai, triệu gọi đám tộc nhân đang tự do truy sát tội dân quay trở lại, tiếp đó vung móng vuốt bén nhọn chỉ về phía cửa vào hầm mỏ.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, vô số đầu quái vật đồng loạt nhảy lại tựa như con sóng lớn hung hăng đánh về phía bọn họ. Lương Tân đầu óc trống rỗng, miệng ô ô quái khiếu, tựa như phát điên cầm thanh đao trên tay chém loạn. Đám thanh y đứng ở bên cạnh thay vì xông lên đối phó với man nhân, đều quấn quít vội tránh xa nó trước tiên......
Đúng lúc này quần Hạng Thiềm man từ giữa không trung đánh xuống. Khi đội ngũ thanh y sắp bị đánh tan, “Bệnh công tử” đột nhiên kéo cung bắn ra một tên, miệng đồng thời quát lớn:
-Thanh Ti. Liệt!
Ánh sáng chói mắt bạo phát, ngay lập tức phá vỡ bầu trời man quái.
Mưa máu đặc dính và thịt vụn khiến người ta buồn nôn từ không trung rơi xuống, uy lực của một tên, hơn trăm đầu Hạng Thiềm man tan xương nát thịt.
Ngay lập tức tất cả Hạng Thiềm man đều sửng sốt, cái miệng to há hốc, con mắt trợn trừng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.
“Bệnh công tử” lật tay thu hồi trường cung, tiếp đó đưa chân đá Lương Tân, còn đang vung đao chém loạn, ngã lăn, thấp giọng truyền lệnh cho đám thủ hạ bên cạnh:
- Châm ngòi nổ, chúng ta xuống dưới!
Nói xong nâng Lương Tân dậy, xoay người nhảy xuống hầm.
Hạng Thiềm man thủ lĩnh không nhận ra hỏa lôi, nhìn thấy địch nhân bỏ chạy lập tức tỉnh táo trở lại, nổi giận chỉ huy thủ hạ đuổi theo......
Thanh Y để lại ngòi nổ không dài, chỉ sau hai mươi lần hít thở, tiếng nổ ầm ầm rung chuyển cả dải núi, đá vỡ đất bụi cuốn theo máu thịt man nhân bắn tung lên trời, mặt đất rung động, cửa vào khu hầm sụp đổ!
Nổ mạnh dữ dội không chỉ đánh sụp cửa vào, trong đường hầm từng tảng đá lớn rơi xuống, vách núi nứt toác, ván gỗ dùng ngăn cách hung tính của thạch mạch cũng bị cuốn tung đi không ít, tiếng rầm rầm bịch bịch từ bốn phương tám hướng không ngừng vang lên. Mấy chục danh Thanh Y vệ còn sót lại một mặt chém gϊếŧ đám Hạng Thiềm đuổi theo vào hầm, một mặt né tránh những tảng đá lớn đang rơi xuống.....
Nổ mạnh tạo nên cuồng phong thổi tắt hết toàn bộ đèn chiếu sáng trong hầm. Lương Tân bị “Bệnh công tử” thiên hộ giữ chặt trong tay, trước mắt một mảnh đen kịt chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đang điên cuồng rung chuyển, tiếng hô hấp, tiếng hét thảm, tiếng quát lớn, tiếng tức giận chửi bới và tiếng binh khí giao nhau không ngừng truyền đến.
Không biết đã trải qua bao lâu, bên cạnh dần dần yên tĩnh trở lại, Lương Tân dỏng tai nghe ngóng suốt nửa buổi chỉ có tiếng hô hấp dồn dập của “Bệnh công tử”, nhịn không được hỏi một câu:
- Thiên hộ, ngài không sao chứ?
“Bệnh công tử” không trả lời, nhẹ nhàng đem Lương Tân đặt lên lưng, trường cung vắt trước ngực, lại cẩn thận nghe ngóng thêm một lát nữa, lúc này mới mở miệng khẽ hỏi:
- Những ai còn sống?
- Ty chức Liễu Diệc.
Chỉ có duy nhất một thanh âm hồi đáp lại “Bệnh công tử” . . .
“Bệnh công tử” không cam lòng lại đợi thêm một lát nữa, cuối cùng khe khẽ thở dài, đánh lên mồi lửa. Lương Tân nhịn không được thở phào một cái, trong lòng thầm nghĩ may mắn là ngọc bích quái vật kia không làm khó dễ, nếu không bọn họ lại phải nhờ “Bệnh công tử” kéo tên lấy ánh sáng.
Thanh Y được gọi là Liễu Diệc này chính là tên béo mập đen thui trước đó không lâu đã trêu đùa Lương Tân, hắn từng nhận ơn sâu của Khúc Thanh Thạch, là thủ hạ trung thành nhất của y. Liễu Diệc bản lĩnh bất phàm, không chỉ chém gϊếŧ tàn nhẫn mà còn dùng thân thể to béo luyện được một thân khinh công tuyệt kỹ 'tùy phong nhi phiêu, lạc địa vô thanh' cho nên mới từ trong đại kiếp may mắn đào sinh.
Liễu Diệc tiếp nhận mồi lửa, tay chân lanh lẹ thắp sáng ngọn đèn treo trên vách đá, một lát sau, khu hầm dần dần sáng tỏ.
Đường hầm vốn ngăn nắp gọn gàng lúc này bị chấn động đến mức méo mó biến dạng, từng vết nứt loang lổ dữ tợn lan tràn khắp nơi, đỉnh động xiêu vẹo phảng phất như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, đá vỡ và mảnh nhỏ thi thể có thể nhìn thấy ở khắp nơi, có Thanh Y bị Hạng Thiềm man xé thành mảnh nhỏ, có người quấn lấy địch nhân bị đá lớn đập trúng, còn có người rơi vào khe hở của giá gỗ chạm vào hung sát thạch mạch, chỉ còn lại một bộ xương khô . . .
Công nghệ phá núi khai thác đá của Đại Hồng triều rất tiên tiến, công trình đào móc hung thần thạch mạch được tiến hành vô cùng cẩn thận, đỉnh động có đòn chống giữ, lỗ thông gió không chút qua loa đại khái, hơn nữa còn dùng phương pháp chia cắt từng đoạn, mỗi một đoạn sơn động đều có trụ cột chống đỡ riêng biệt, cũng bởi vậy mà khi nổ mạnh cả hầm mỏ mới không đổ sập xuống.
“Bệnh công tử” mang theo Lương Tân và Liễu Diệc cẩn thận kiểm tra xung quanh, phát hiện ra hai đầu Hạng Thiềm man đang hấp hối, bọn chúng đều bị “Bệnh công tử” một cước đạp nát đầu không chút lưu tình. . .
Một lát sau, tâm trạng của Lương Tân đã bình tĩnh trở lại, trong lòng lại mọc lên vô số nghi vấn, nhìn thấy “Bệnh công tử” khuôn mặt đằng đằng sát khí nó không dám đi quấy nhiễu, quay sang thấy Liễu Diệc cũng nhíu mày đăm chiêu giống mình mới khe khẽ lôi hắn thấp giọng hỏi:
- Hỏa lôi kia..... tại sao lại lợi hại vậy?
Lương Tân không phải là chưa từng nhìn thấy hỏa lôi, mặc dù uy lực không nhỏ, song cho dù chồng vài chục thùng ở cùng một chỗ cho nổ, cũng không thể sinh ra được uy lực lớn như vụ nổ vừa rồi.
Liễu Diệc mặc dù là Cửu Long Thanh Y song tính tình hòa nhã xuề xòa, lại ở chung hoàn cảnh, cho nên không tiếp tục bày ra bộ dáng 'đại nhân':
- Thứ nhất, những hỏa lôi này là từ ty đặc biệt phân phát tới, so với những cái mà các ngươi dùng để phá núi thì lợi hại hơn rất nhiều; Hai là, nơi chúng ta đặt hỏa lôi là xương sống chống đỡ lối vào khu hầm, cho nên một khi nổ mạnh hầm tất sẽ sụp xuống, điều này sớm đã được thiết kế tốt.
Lúc đào hầm đồng thời thiết kế một điểm tốt cho việc phá sau này, lại sớm chuẩn bị hỏa lôi đặc dụng, Lương Tân sợ hãi than:
- Nói như vậy, các ngài đã sớm có ý định đánh sụp hầm mỏ? Vậy, vậy còn đào xuống làm gì nữa?
“Bệnh công tử” vẫn đưa lưng về phía Lương Tân lúc này xoay người lại trả lời vấn đề của nó:
- Đường hung sát thạch mạch này quá mức quỷ dị, sợ rằng sẽ có tà ma ngoại đạo dùng nó quấy phá cho nên quốc sư mới mời cao thủ Chu Ly đàn tràng tới áp trận, còn về thiết kế đánh sập hầm mỏ chỉ để tăng thêm một tầng đảm bảo mà thôi, trước đây không ai nghĩ đến sẽ phải dùng đến nó.