Chương 2: Giở trò lưu manh trong khách điếm
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phương Hử ngồi nhìn Trình Mộc Phong còn đang tại còn đang ngủ bên cạnh. Y len lén đi qua, kéo tay hắn để lên trên mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát.
Mắt Trình Mộc Phong không mở, nhưng ý cười không che giấu trên khóe miệng.
“Mộc Phong.” Biết hắn đã thức dậy, Phương Hử đưa tay ôm hắn: “Sớm.”
“Sớm.” Trình Mộc Phong cúi đầu hôn mặt y một cái: “Mấy ngày tới chúng ta sẽ phải đi gấp, chịu được không?” Lúc trước, Phương Hử từng bị trúng độc, mặc dù sau đó đã điều trị nhưng khí huyết không tốt như người bình thường, Trình Mộc Phong có chút lo lắng.
“Ta không sao.” Phương Hử lắc đầu: “Khi nào thì mở Đại hội Võ lâm??”
“Mười ngày nữa.” Trình Mộc Phong giúp Phương Hử kéo cổ áo lên cao, ôm y, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
“Mười ngày nữa?” Phương Hử kinh ngạc: ” Gấp như vậy sao ngươi không đi sớm?”
Trình Mộc Phong cười, không nói gì.
Phương Hử nghĩ một chút, liền hiểu: “Vì đón sinh nhật cùng ta?”
“Ba năm không gặp, ta nhớ ngươi.” Trình Mộc Phong ghé vào tai y, nhỏ giọng nói.
Trong lòng Phương Hử có phần ngọt ngào, lại có chút đắc ý, không an phận mà di chuyển thân thể, nhích lại gần người phía sau hơn một chút.
Cho dù Trình Mộc Phong rất chú ý trên đường, nhưng trước khi tiến vào Vọng Xuyên Thành một ngày, Phương Hử vẫn nhiễm phong hàn.
Vào thành mới phát hiện, khách điếm trong thành đã sớm bị các môn phái chiếm gần hết, Trình Mộc Phong khó khăn lắm mới tìm được một gian phòng.
“Ngươi thay mặt Vân Sát Bảo tới, không phải nên ở Đường gia sao?”
Buổi tối, Phương Hử ngồi ở trên giường khách điếm, có chút tò mò hỏi hắn. Đường gia ở Tây Nam có chút uy tín trên giang hồ. Đại hội Võ lâm lần này liên quan đến võ lâm minh chủ, Trình Mộc Phong có Vân Sát Bảo đệ nhất thiên hạ chống lưng, vô luận như thế nào cũng không cần ở khách điếm.
“Sư phụ đã giao phó, ta chỉ làm theo.” Trình Mộc Phong lo lắng sờ trán Phương Hử, nhíu mày: “Sao vẫn sốt?”
“Nghỉ ngơi một chút là được.” Phương Hử lui vào trong chăn, vội vàng bảo đảm: “Ngày mai ta sẽ ổn, không liên lụy đến ngươi.”
“Nghĩ lung tung cái gì vậy?” Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh y: “Ai nói ngươi liên lụy ta. Là ta lo lắng cho ngươi. Hay ta tìm đại phu cho ngươi?”
“Không cần.” Phương Hử lắc đầu: “Ngươi đã cho ta uống thuốc rồi còn gì. Chỉ là
phong hàn mà thôi. Ta nào cần chiều chuộng như thế?”
Đã nói đến nước này, Trình Mộc Phong cũng không nói nữa, đành phải sửa chăn giúp y.
“Ngươi lại không ngủ được?” Phương Hử hỏi hắn.
“Ta trông ngươi.” Trình Mộc Phong cười cười với y.
“Ngươi không muốn ngủ cùng ta sao?” Phương Hử hỏi xong mới phát hiện mình lỡ lời. Y đỏ mặt nghĩ lại, giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: ” Ngủ thôi, không có cái khác.”
“Ta ngủ không yên, sợ đè ngươi.” Trình Mộc Phong nhíu mày: “Ngủ ngon.”
Phương Hử không đáp, xoay người vào tường, im lặng.
“Tiểu Hử, muốn ta lấy thêm chăn giúp ngươi không?” Trình Mộc Phong cầm chăn, cảm thấy hơi mỏng.
“…”
“Tiểu Hử?” Trình Mộc Phong buồn bực, ngủ thϊếp đi nhanh như vậy?
“Ta đang tức giận.” Phương Hử vẫn quay mặt vào tường như cũ.
…!! Trình Mộc Phong dở khóc dở cười: “Ta ngủ không yên thật.”
“Hừ!”
“…”
Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng rửa mặt, tiếp đến là tiếng cởϊ qυầи áo. Sau đó Phương Hử cảm thấy có người chui vào chăn mình.
“Thế này thì không tức giận nữa?” Trình Mộc Phong ôm lấy y từ phía sau.
Khóe miệng Phương Hử cong lên. Y cầm lấy tay Trình Mộc Phong, để ngang hông mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Trình Mộc Phong thầm kêu khổ. Ôm thiếu niên ấm áp lại mềm mại trong lòng, lọn tóc còn có mùi hoa nhàn nhạt, đêm nay muốn mình chịu đựng như thế nào đây?
Qua một lát, Trình Mộc Phong xấu hổ lui về sau, lại sợ mình cử động mạnh sẽ đánh thức Phương Hử, đành phải cắn chặt răng, im lặng vận công, tận lực kiềm chế.
Nội lực của Mộc Phong chí hàn, không đến nửa canh giờ, Phương Hử liền mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Lạnh quá!”
Trình Mộc Phong ngượng ngùng thu nội lực, vừa khó chịu vừa dở khóc dở cười, tiểu tổ tông này cố ý hành mình sao?
Sáng hôm sau tỉnh lại, Phương Hử cọ sát người Trình Mộc Phong không thôi.
Trình Mộc Phong đưa tay cù y, chọc cho tiểu hài tử cười khanh khách.
Chơi đã rồi, Phương Hử cúi đầu, hôn một cái trên mũi hắn.
“Hôn vào đây.” Trình Mộc Phong chỉ miệng mình.
“Sao ngươi tự giác như vậy?” Phương Hử phủi giường:”Trước đây ngươi thẹn thùng lắm cơ mà. Ta hôn ngươi, ngươi liền đỏ mặt.”
“Ngươi thích ta như vậy à?” Trình Mộc Phong hỏi y.
“Đương nhiên.” Phương Hử gật đầu. Cái loại tư vị đùa giỡn tiểu nam sinh đàng hoàng hay thẹn thùng này… hắc hắc.
“Được. Vậy ngươi hôn ta một cái, ta đỏ mặt cho ngươi xem.” Trình Mộc Phong rất phối hợp.
“Thật?” Phương Hử cao hứng, ngoan ngoãn hôn một cái.
Trình Mộc Phong nhanh chóng dùng nội lực làm cho mặt hồng lên, lại còn chớp chớp mắt thẹn thùng.
Phương Hử buồn nôn. Sao lại không được tự nhiên như vậy?
“Như thế nào? Có tìm thấy cảm giác trước đây không?” Trình Mộc Phong biến hóa xong, bản thân cảm thấy cực kỳ tốt bụng.
Phương Hử vô lực ngồi trên người y, tiếc nuối tuổi thơ ấu một đi không trở lại,
“Ngày mai là Đại hội Võ lâm, ngươi muốn đi cùng ta không?” Trình Mộc Phong vỗ y.
“Muốn!” Phương Hử gật đầu: “Ta chưa thấy Đại hội Võ lâm bao giờ..”
“Vậy hôm nay ngươi muốn làm gì?” Trình Mộc Phong lại nói: “Bằng không ta dẫn ngươi đi dạo Vọng Xuyên Thành?”
“Không cần, bên ngoài lạnh lắm, chẳng muốn động. “Phương Hử quấn mình trong chăn, ngồi xuống: “Chúng ta ở khách điếm là được. Ta dạy ngươi chơi trò chơi!”
“Chơi cái gì?” Trình Mộc Phong lười biếng nằm ở trên giường, nhìn y.
“Chơi đoán số.” Phương Hử hăng hái.
“Chơi đoán số?” Trình Mộc Phong hứng thú: “Đánh cuộc gì?”
“Cởϊ qυầи áo!” Ánh mắt Phương Hử lấp lánh phát sáng.
“Không được quịt nợ…!” Trình Mộc Phong ngồi xuống.
“Được.” Phương Hử gật đầu, gấp gáp thúc giục.
Nhãn lực của Trình Mộc Phong rất tốt, cho nên trận đầu tiên, Phương Hử lắc đầu, thở dài, cởi bỏ tiểu y phục. Trận thứ hai, y nghiến răng nghiến lợi cởϊ áσ ngắn. Trận thứ ba, y khó chịu cởi tiểu khố. Trận thứ tư, Phương Hử túm qυầи иᏂỏ, thà chết chứ không chịu hy sinh..
“Là ngươi muốn chơi.” Trình Mộc Phong vẫn ung dung tựa đầu vào
giường: “Cởi!”
“Không.” Phương Hử kéo chăn qua, trùm lên người. Sớm biết thế này sẽ không chơi, lần này thì tốt rồi, y phục Trình Mộc Phong còn ngay ngắn chỉnh tề, còn mình bị người ta nhìn không còn một mảnh.
“Quịt nợ là chó con!” Trình Mộc Phong nhíu mày: “Phương tiểu cẩu.”
“Ngươi mới là chó con!” Phương Hử giận, cởϊ qυầи nhỏ ở trong chăn, ném ra: “Này, ta cởi!”
“Ra đây cho gia xem.” Trình Mộc Phong tiếp tục trêu y.
Phương Hử cực kỳ thất bại, trước đây rõ ràng đều là mình đùa giỡn hắn, làm sao khi lớn lên lại trái ngược? Mắt thấy vẻ mặt đắc ý của Trình Mộc Phong, trong lòng Phương Hử lại càng tức giận, đầu nóng lên, lấy tay xốc chăn chui ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng mắt nhìn Trình Mộc Phong: “Xem thì xem!”
Trình Mộc Phong không nghĩ tới tiểu hài tử này sẽ cho mình xem thật, nhất thời có chút sửng sốt.
Đầu óc Phương Hử cũng sắp hỏng rồi, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ ở trên giường không biết nên làm gì.
“Cẩn thận lại bị cảm lạnh.” Trình Mộc Phong phản ứng trước, có chút bối rối mà túm chăn bao lấy Phương Hử.
Phương Hử núp trong chăn, mặt nóng sắp bốc cháy, lại có phần ngớ ngẩn! Nghĩ lại thì có chút bất mãn, mình đã cởi trống trơn sao hắn vẫn bình tĩnh như vậy? Không phải nên bổ nhào qua sao?! Chẳng lẽ là dáng người mình không đẹp?
Phương Hử cực kỳ nghi ngờ, bèn kéo chăn lên nhìn, cảm thấy mình cũng không tệ lắm, không mập cũng không gầy.
Trình Mộc Phong bị hành động vô ý lại mờ ám của y làm đầu hắn suýt hỏng, muốn ra ngoài tắm nước lạnh để bình tĩnh một phen.
“Ngươi đi đâu?” Phương Hử gọi hắn lại.
“Ra ngoài xem có gì ăn không.” Trình Mộc Phong chạy ra khỏi phòng.
Phương Hử nằm trong chăn một hồi, cảm thấy mặt hơi đỏ. Vì thế y đứng lên, đến chỗ bao đồ, định tìm một bộ y phục sạch sẽ để thay.
Trình Mộc Phong vừa dùng nước ấm rửa mặt xong, đẩy cửa ra, thì thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đưa lưng về phía mình của Phương Hử đang đứng bên cạnh bàn. Vừa rồi chỉ lo lắng nên không nhìn rõ. Bả vai trần, thắt lưng xinh đẹp, cặp mông xinh xắn, hai chân trắng mịn. Khí huyết Trình Mộc Phong không khỏi dâng lên.
“A!” Phương Hử nghe thấy tiếng động, quay lại thấy Trình Mộc Phong vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mình. Vì thế, y cầm lấy bao đồ che mông mình lại, chạy về giường.
“Sao ngươi lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chạy loạn thế kia?” Trình Mộc Phong hoàn hồn từ cơn chấn kinh, cau mày, nhỏ giọng quát y.
“Ta không có chạy loạn.” Phương Hử cực kỳ ủy khuất: “Ta tìm y phục.”
“Nếu như vừa rồi là tiểu nhị thì làm sao?” Trình Mộc Phong rất tức giận: “Thiếu chút nữa là bị người ta nhìn thấy hết.”
Phương Hử sửng sốt vì bị quát. Y oán hận xoay người, cuộn vào trong chăn.
Trình Mộc Phong không nói gì, Hhn cảm thấy sắp khóc ra máu đến nơi, Toàn thân tiểu hài tử này ở trong chăn, vì cái gì lại để lộ cặp mông với đôi chân trần ra ngoài? Cố ý chỉnh mình sao…
Phương Hử cảm thấy mông lạnh lẽo, vì thế vươn một bàn tay ra kéo chăn, thành công giấu cặp mông trong chăn, để đôi chân trần bên ngoài.
“Ta sai rồi.” Trình Mộc Phong tích cực thừa nhận sai lầm.Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, dù hắn có sai hay không vẫn nhận lỗi về mình. Sớm đã thành thói quen.
“Không có thành ý.” Tiểu hài tử vẫn bao mình trong chăn.
“Thế nào mới là có thành ý?’ Trình Mộc Phong không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Cởi hết cho ta xem.” Phương Hử nhanh chóng nói điều kiện.
“…”
“Hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ.” Phương Hử khá bất mãn với sự trầm mặc của hắn: “Cũng không phải tiểu cô nương, thẹn thùng cái gì? Ta còn không thẹn thùng.”
“Được.” Trình Mộc Phong cắn răng đáp ứng, trước đây không phải là chưa từng tắm chung.
“Cởi hết thì gọi ta.” Phương thiếu gia rụt đầu ở trong chăn ra lệnh, giọng nói bình tĩnh, trong lòng lại hoan hô nhảy nhót, a…A…A…, có người sắp cởϊ qυầи áo!
Trình Mộc Phong:…