Chương 8

Khi Hạ Ngung ngẩng đầu lên, trong mắt hắn còn có du͙© vọиɠ chưa tan đi, gió đêm thổi qua, hắn dần dần tỉnh táo.

"Xin lỗi, tôi..."

Chu Mộ Thời cắt ngang lời hắn, anh đẩy vai của hắn và ngồi dậy: "Đi thôi."

Hạ Ngung lui ra sau, nhường ra khe hở ở một bên bồn hoa, rồi lại nghiêng người chặn Chu Mộ Thời lại khi anh muốn đi ra.

Trạng thái phát sốt của Chu Mộ Thời vừa mới giảm đi, cảm xúc của anh không ổn định, sự cảnh giác của anh dâng trào, người đàn ông bị anh lạnh lùng trừng mắt lại bình tĩnh cúi đầu cài lại cúc áo cổ cho anh.

Nó bị cởi ra trong lúc rối loạn lúc nãy, anh không chú ý tới.

Dấu vết mới mẻ trên xương quai xanh bị che mất, Hạ Ngung thu tay lại, lui ra sau một bước: "Ngài hãy cẩn thận."

Chu Mộ Thời mím môi, không nói một lời và đi ra ngoài.

Anh cũng không thèm chào hỏi, trực tiếp rời khỏi sảnh dạ tiệc, trở lại trên xe, mở tủ lấy một liều thuốc ức chế ra và tiêm cho mình.

Chu Mộ Thời nhắm mắt dựa vào ghế ngồi, giống như đã hoàn toàn quên chuyện vừa xảy ra lúc nãy, làm như không thấy alpha ngồi ở một bên, anh bình tĩnh dặn dò trợ lý: "Tôi muốn một phần ghi chép điều tra về hành động của Ngu Thành Sơn trong vòng nửa năm nay, tìm vài người theo dõi ông ta trong mấy ngày tới cho tôi."

Trợ lý có chút bối rối thu hồi ánh mắt dò xét khỏi kính chiếu hậu và lập tức đồng ý.

Hạ Ngung yên lặng nhướng mày, hắn quay đầu nhìn Chu Mộ Thời nương theo ánh đèn xe ngoài cửa sổ.

Anh nhắm mắt ngồi im, trông rất điềm tĩnh, nhưng mà bờ môi đỏ bừng còn hơi sưng, màu đỏ ửng trên tai chưa vơi, trên mi còn vương vết nước mơ hồ, tạo nên sự mập mờ càng che càng lộ.

"Ngài Chu, có người bám theo chúng ta."

Chu Mộ Thời nhíu mày và mở mắt, Hạ Ngung cũng dời mắt khỏi anh.

Không cần suy nghĩ rườm rà cũng biết đó là tay chân của ai, quả nhiên lão già kia không chịu an phận, Chu Mộ Thời nghĩ.

Ngay sau đó anh lại ý thức được gì đó, trái tim bình tĩnh chợt có một chút nóng nảy.

Vốn buổi tối hôm nay anh định vứt Hạ Ngung ngoài khách sạn, nhưng xem ra bây giờ anh không thể làm vậy được.

Nếu như "Ngu Uyên" ở một mình bị người có mưu kế tìm tới cửa, khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra hậu quả không thể khống chế được, cũng dễ dàng lòi đuôi.

Thế là cuối cùng Hạ Ngung vẫn bị vứt vào nhà, sau khi Chu Mộ Thời xuống xe anh từ chối nói chuyện với hắn, trực tiếp khóa trái bản thân trong phòng ngủ, lại tăng thêm một lớp cách âm.

Anh dùng máy truyền tin gọi cho bác sĩ tư nhân của mình, kể lại tình huống bất ngờ lần này, bao gồm việc thuốc ngăn chặn mất hiệu lực và xuất hiện triệu chứng phát tình trong thời gian ngắn.

Bác sĩ hỏi anh chi tiết, ví dụ như thân phận alpha và mức độ thân thiết giữa hai người.

Chu Mộ Thời bình tĩnh trả lời đâu vào đấy: "Là người tôi thuê, tôi và anh ta đã hôn môi."

Bác sĩ tiếp tục: "Ồ, vậy là ai chủ động?"

Chu Mộ Thời nhíu mày: "Chuyện này có quan trọng không?"

Bác sĩ gật đầu: "Đương nhiên."

"......" Chu Mộ Thời không cảm xúc nhớ lại, cuối cùng đáp: "Tôi quên rồi."

Nhưng đối với anh mà nói, không từ chối và chủ động trên cơ bản không khác nhau mấy.

"Nếu như thuốc không có vấn đề gì, vậy có lẽ là phát tình giả mà thôi, cũng không loại trừ những khả năng khác, tóm lại nguyên nhân gây ra rất phức tạp, anh hãy tạm thời ngừng dùng tất cả thuốc, nguy hiểm lắm."

Không có cách nào chẩn bệnh qua máy truyền tin được, bác sĩ đề nghị ngày mai anh hãy qua phòng khám để kiểm tra, thuận tiện dẫn alpha theo luôn.

Chu Mộ Thời đã có ý định đó từ lâu, anh hẹn trước thời gian sau đó cúp máy truyền tin, đi ngủ sớm.

Hôm nay tinh thần anh rất mệt mỏi.

Nếu như kết quả kiểm tra có vấn đề, anh nghĩ, vậy khi đó anh sẽ cân nhắc sa thải Hạ Ngung.

Anh đã làm rất nhiều chuyện trong quãng thời gian này, tuy nếu bây giờ Ngu Uyên biến mất sẽ mang đến không ít phiền phức, nhưng tìm một vật thay thế khác cũng không phải việc khó.

Nếu thật sự hết cách, anh sẽ mượn cơ hội này thoát khỏi gia tộc đã bắt đầu xuống dốc của người chồng, đó cũng không phải là chuyện xấu.

Đầu óc mệt mỏi không có cách nào để anh suy nghĩ nhiều hơn nữa, Chu Mộ Thời nhanh chóng rơi vào giấc mơ tăm tối.

Ở trong mơ, anh lại ngửi thấy mùi tin tức tố, nó giống như con rắn quấn quanh giác quan của anh không xua đi được.

Anh đang lăn lộn, giãy dụa, thở dốc, cố thoát khỏi sự tra tấn liên tục của du͙© vọиɠ trong vực sâu nóng rực, dường như anh đã trở về kỳ phát tình đầu tiên năm mười tám tuổi.

Khi Chu Mộ Thời ướt đẫm mồ hôi nóng rực tỉnh lại, chăn mền lộn xộn đã bị làm ướt hết.

Anh há miệng, thở dốc ra làn hơi nóng hổi.

Cơn nóng phát tình đã xâm lấn đầu óc giống như đám cướp không có lý lẽ khi anh ngủ.

......

9h sáng, Hạ Ngung được trợ lý thông báo phải đi đến phòng khám để kiểm tra, Chu Mộ Thời sẽ không đi chung.

Trợ lý giải thích ngài Chu có việc bất chợt, lúc đi thang máy không biết là vô tình hay cố ý mà anh ta bổ sung một câu "Cơ thể của ngài ấy không khỏe lắm".

Hạ Ngung cười cười: "Ừ."

Chu Mộ Thời khóa bản thân trong phòng ngủ một ngày một đêm.

Anh không hề có kinh nghiệm với ba chữ kỳ phát tình, thậm chí còn có ám ảnh.

Kỳ phát tình năm mười tám tuổi quá mãnh liệt và đáng sợ, từ đó về sau, anh bắt đầu cuộc sống tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài.

Anh không muốn trải nghiệm cảm giác mất khống chế và đầu óc bị du͙© vọиɠ chi phối lần nào nữa.

Anh là omega, nhưng anh không cần kỳ phát tình, cũng không cần bạn đời, sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài có thể giúp anh giải quyết tất cả chuyện này, không bị nhân tố sinh lý quấy nhiễu, anh có thể đặt hoàn toàn sự chú ý vào công việc.

Nhiều năm như thế trôi qua, Chu Mộ Thời gần như sắp quên cảm giác phát tình.

Nhưng cơn ác mộng ngay lập tức tái hiện.

Ga giường và da thịt ma sát tạo thành một kiểu tra tấn, mỗi một chút kí©h thí©ɧ dù rất nhỏ cũng có thể làm cho hậu huyệt liên tiếp tuôn ra chất lỏng ẩm ướt, cơn sốt cao làm đầu óc mụ mị, chỉ có sự trống rỗng và ngứa ngáy không ngừng cắt đứt thần kinh của anh.

Ga giường đã bị chất lỏng làm ướt thành vệt nước, cơ thể Chu Mộ Thời trần trụi đỏ rực, anh nằm ngửa mặt nửa mở mắt, phần nửa người dưới đắp chăn mỏng liên tục phát ra tiếng rung động rất nhỏ.

Anh lấy ra bộ đạo cụ đã được chuẩn bị trong phòng ngủ từ rất lâu trước kia, những món đồ làm từ cao su muôn hình muôn vẻ lần đầu tiên được mở ra, anh hoàn toàn không hiểu cách dùng, thế là chọn bừa một cây dương v*t giả bằng trực giác, vì lạ lẫm nên anh tốn một chút công sức mới có thể cho vào được và trực tiếp mở mức lớn nhất.

Cơn rung dừng lại, Chu Mộ Thời đỡ mép giường ngồi dậy, đi vào phòng tắm.

Được tạm nghỉ một chút sau một đợt sóng tình, anh chống đỡ cơ thể bủn rủn, ngâm mình trong bồn tắm lạnh băng.

Sau năm phút ngắn ngủi, tìиɧ ɖu͙© không được thỏa mãn lại kéo đến đột ngột và mãnh liệt hơn.

Nước lạnh hấp thụ đủ nhiệt độ cơ thể, trở thành dung nham nóng chảy, Chu Mộ Thời dùng tay vịn bức tường gạch sứ và đứng lên, anh khoác một cái áo choàng tắm rồi trở về phòng ngủ.

Không biết là thứ gì làm vấp chân, anh ngã ngồi ở đầu giường, đầu óc mơ màng.

Ánh mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, bên trong là một liều thuốc ức chế còn sót lại.

Lời bác sĩ căn dặn xẹt qua trong đầu anh một giây, Chu Mộ Thời cắn môi, không do dự vươn tay cầm ống tiêm.

Tay của anh không vững, mũi kim trượt mấy lần trên làn da ướt nhẹp, không thể đâm vào, sau một phen uổng công, nó vô lực tuột khỏi lòng bàn tay anh, rơi trên mặt đất.

Chu Mộ Thời nhặt lên, anh đỏ mắt đập ống tiêm thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh lên cánh cửa phòng ngủ.

Ống tiêm làm từ chất liệu tốt nên không vỡ nứt, sau một tiếng vang nặng nề, nó lăn ra ngoài cửa.

Và bị một cái tay thon dài nhặt lên.

Hạ Ngung đẩy cửa ra, tin tức tố omega phả vào mặt khiến tinh thần hắn rung động trong nháy mắt, khóe môi hắn chợt cong lên.

Chu Mộ Thời làm rất tốt trong việc ngăn ngừa kỳ phát tình, cho dù là lúc mất lý trí vì tìиɧ ɖu͙© trên sân thượng vào đêm hôm trước, hắn cũng chỉ ngửi được một chút mùi hương của đối phương mà thôi.

Mà bây giờ, tin tức tố mãnh liệt kéo đến như cơn gió lạnh lẽo, sau khi tan đi thì để lại mùi hương nền ngọt ngào, cho thấy rằng chủ nhân của nó đang trong trạng thái không đề phòng.

Chu Mộ Thời ngồi dưới đất, áo choàng tắm nửa mở, da thịt trần trụi từ xương quai xanh đến trước ngực đỏ rực trong không khí.

Anh dựa vào mép giường và nheo mắt lại, nhìn alpha đi về phía mình trong tầm mắt mông lung, sau đó quỳ một chân trên đất giống như đêm đó trên sân thượng.

"Ngài cần tôi giúp không?"

Anh nâng mắt lên, đối diện đôi mắt xanh đậm kia thật lâu, du͙© vọиɠ và lý trí giằng co lẫn nhau, chìm nổi nơi đáy mắt.

Mùi tin tức tố chi phối suy nghĩ trong nháy mắt.

Chu Mộ Thời đưa tay nắm chặt cổ áo Hạ Ngung, kéo mạnh một cái.

Ngửa đầu cắn môi của hắn.