- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Bản Sao Tình Nhân
- Chương 17
Bản Sao Tình Nhân
Chương 17
Khi vòng bầu cử đầu tiên của cuộc tổng tuyển cử bắt đầu, Chu Mộ Thời nhanh nhóng chìm trong công việc.
Anh thay phiên thương lượng cùng mấy người ứng cử quan trọng, khi phát hiện anh và nhà họ Ngu có quan hệ chặt chẽ, không ít người muốn tạo quan hệ với anh hơi nửa tin nửa ngờ, cũng may việc trao đổi ích lợi nằm trên giấy trắng mực đen, dù là như thế, vẫn có người hỏi dò về người chồng của anh lúc gặp mặt.
Chu Mộ Thời chỉ mỉm cười, trả lời tránh né: "Sức khỏe anh ấy không tốt lắm."
Sau khi tiễn khách đi, anh ngồi xe về văn phòng, khi đi ngang qua cao ốc ở trung tâm, màn hình ảo lơ lửng giữa không trung đang lần lượt phát sóng đoạn phim của những người ứng cử, ông lão đứng ở giữa hàng trước nhất mang mắt kính gọng vàng trông rất có tinh thần, vô cùng thỏa mãn.
Anh hừ lạnh một tiếng.
Cho dù Ngu Uyên còn sống, anh cũng không nhất định sẽ để người nhà họ Ngu ngồi lên vị trí kia, huống chi là bây giờ.
Tất cả đều phải xào bài, đánh lại lần nữa.
**
Mười một giờ đêm, Hạ Ngung về đến nhà, đèn phòng khách đã tắt, trong phòng ngủ cũng không có người.
Hắn đẩy cửa phòng làm việc ra, Chu Mộ Thời ngồi đưa lưng về phía cửa, trong tay là một chồng tài liệu về những người ứng cử, trong thời đại này phần lớn văn kiện đều được ảo hóa, nhưng anh vẫn rất thích cảm giác sờ lên giấy.
Hạ Ngung tới gần, đứng sau ghế khom lưng hôn má Chu Mộ Thời: "Chào buổi tối, em yêu."
Chu Mộ Thời liếc hắn một cái: "Anh uống rượu à?"
"Một chút xíu." Hạ Ngung trả lời: "Mấy người phòng thương mại nhiệt tình quá."
Chu Mộ Thời không cảm xúc cong khóe môi: "Chắc là nể mặt bác của anh rồi."
Hạ Ngung cười nói: "Có lẽ là nể mặt của ngài."
Nói xong, hắn lấy ra một cái hộp kim loại tinh xảo từ trong túi, đặt lên bàn.
"Đây là gì?"
"Món quà người của phòng thương mại nhờ tôi đưa cho ngài."
Chu Mộ Thời cởi bao tay ấn mở khóa vân tay, mở hộp ra ngay trước mặt Hạ Ngung, bên trong là một cái kính một mắt.
Anh nhớ lúc nói chuyện với người của phòng thương mại lần trước, hình như đối phương có nhắc đến sản phẩm khoa học kỹ thuật mới sắp được đưa ra thị trượng, mắt kính thông minh có tính năng kiểm tra số liệu môi trường xung quanh và phân tích con người, nhưng kiểu dáng lại phục cổ.
Chu Mộ Thời cầm nó trong tay quan sát một chút, rồi đặt lại vào hộp.
"Trông rất đẹp, ngài không thử một chút à?"
"Không cần." Anh không có hứng thú gì với thứ này.
Chu Mộ Thời đóng hộp lại, tiện tay nhét vào trong ngăn kéo, quay đầu đối diện với ánh mắt suy tư của Hạ Ngung: "Sao? Anh thích thì cho anh."
Hạ Ngung nhướng mày: "Không, đây chính là quà người khác tặng ngài mà."
"Người khác tặng tôi rất nhiều thứ, chẳng lẽ tôi phải mang hết trên người sao?"
Ánh mắt Hạ Ngung lóe lên, tầm nhìn rơi trên bàn tay trái được bao lại bằng găng tay trắng của anh, đôi mắt hắn cong cong, tiếp theo cúi đầu hôn môi anh.
Hai người thành thạo trao đổi tin tức tố, trong mùi mộc hương xen lẫn mùi rượu vang đỏ thoang thoảng, khiến người anh hơi nóng lên, Hạ Ngung nắm tay anh đặt lên cổ hắn, ôm eo anh định bế anh lên, nhưng lại bị Chu Mộ Thời đẩy ra.
"Đi tắm trước."
"Vâng." Alpha cọ chóp mũi anh, ánh mắt tiếc nuối: "Như ngài mong muốn."
Chu Mộ Thời cần tin tức tố thông qua việc tiếp xúc thân mật, nhưng trong trường hợp không phải kỳ phát tình, anh cũng không ham chuyện ân ái lắm, bởi vì tốn sức lại vệ sinh phiền phức.
Nhưng hiển nhiên Hạ Ngung không vừa lòng với những cái đυ.ng chạm môi lưỡi đơn giản, hoặc nói cách khác chiếm hữu omega trên giường là bản năng tuyên bố lãnh địa tự nhiên của alpha.
Nhưng khó ở chỗ vì tác dụng của dấu hiệu tạm thời, anh không có cách nào cự tuyệt sự gạ gẫm của alpha.
Vì để tránh cho sáng sớm lại bị lăn qua lăn lại quá đáng, làm trễ công việc, anh đành phải phối hợp với đối phương vào ban đêm, Hạ Ngung đi ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt được vuốt lên, tin tức tố mang theo hơi nước bao chặt lấy anh, dụ dỗ anh mở rộng cơ thể.
Chu Mộ Thời thích ở bên trên, hắn cho anh cưỡi trên eo, đáng tiếc thể lực omega không đủ, cuối cùng anh thường sẽ nằm tựa lên ngực alpha, bị hắn giữ chân đâm vào, liên tục lêи đỉиɦ khiến anh gần như không kêu nổi, chỉ có thể cắn bả vai của đối phương thở nặng nề.
Giọt nước ẩm ướt lành lạnh từ tóc Hạ Ngung trượt lên cổ anh, Chu Mộ Thời bị kí©h thí©ɧ đến khó chịu, sau khi bắn một lần, anh quay đầu phàn nàn không rõ tiếng: "Sao lại ướt như vậy..."
Hạ Ngung liếʍ láp tai của anh và cười: "Không ướt bằng em đâu."
Chu Mộ Thời dùng sức cắn hầu kết của hắn một cái, alpha kêu lên một tiếng đau đớn, thứ dán trên khe mông anh lại cứng, ra vào mạnh mẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và chất lỏng bên trong bị sự đâm thọc liên tục đẩy ra ngoài, khiến chỗ giao hợp ướt dính vô cùng.
Từ lúc làm ở phòng làm việc lần trước, Hạ Ngung đã quen không dùng bao, chỉ cần không mở khoang sinh sản vào kỳ phát tình thì không có nguy cơ mang thai, nhưng lúc kết thúc phải vệ sinh phiền phức, tóm lại miễn Chu Mộ Thời không phải làm, anh cũng tùy đối phương.
Làm xong đã gần đến rạng sáng, Hạ Ngung ôm omega buồn ngủ vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, Chu Mộ Thời đột nhiên mở nửa mắt, nói: "Để trống lịch tối mai của anh."
"Ừ?"
"Đi theo tôi một chuyến." Anh nói.
"Đi đâu?"
"Nhà tôi." Chu Mộ Thời mất kiên nhẫn nhắm mắt lại: "Sinh nhật mẹ tôi."
Hạ Ngung hôn trán của anh: "Ừ, tôi biết rồi."
***
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Chu Mộ Thời thức dậy trên giường, người bên cạnh đã không còn ở đây, chỉ để lại bữa sáng trong nhà bếp.
Từ khi Hạ Ngung vào ở, dịch dinh dưỡng trong nhà để phủ bụi, Chu Mộ Thời không có nhu cầu cao với đồ ăn, trước đây anh cũng chẳng muốn lãng phí thời gian dùng bữa, nhưng trong kỳ phát tình lại bị ép tạo thành thói quen ăn sáng.
Trên xe, anh kiểm tra lịch làm việc của Hạ Ngung từ trợ lý, vì để trống thời gian sau bữa tối, rất nhiều công việc đều phải được làm từ sáng sớm, bắt đầu từ bảy giờ, tính ra khi đó anh còn chưa thức.
Gần đây tên này còn bận hơn cả anh nữa.
Đột nhiên một tin nhắn được gửi tới máy truyền tin.
Là do thư ký gửi tới: "Ngu Thành Sơn bị tố dính líu đến việc nhận hối lộ kếch xù và giao dịch phi pháp, đang bị Viện kiểm sát liên bang điều tra."
Chu Mộ Thời hơi mở to hai mắt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Bản Sao Tình Nhân
- Chương 17