Chương 11

Dùng sức ném ra một lá bài, Kỳ Tỉnh nói với giọng tàn nhẫn: “Bọn mày chờ xem, một ngày nào đó Diệp Hành Châu sẽ quỳ xuống kêu tao là ba.”

Vì thế ngày hôm sau, Kỳ Tỉnh liền đi thẳng đến buổi triển lãm tranh của Lâm Tri Niên.

Hoài Thành là phòng tranh cá nhân của Lâm Tri Niên, mới vừa khai trương ba ngày trước.

Lần đầu tiên Kỳ Tỉnh đến nơi như thế này, vừa tới cửa liền gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Tri Niên.

Hơn mười phút sau, Lâm Tri Niên ra tới đón cậu, Kỳ Tỉnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang đi đến, mặc quần yếm, sơ mi trắng, đầu đội mũ Beret, vô cùng nghệ sĩ, cậu nhịn không được mà thầm hút sáo trong lòng, tự khen ánh mắt của mình lần này không tệ.

Lâm Tri Niên đi tới cùng cậu chào hỏi: “Xin lỗi Kỳ thiếu, hôm nay là cuối tuần nên người có hơi đông, vừa rồi do trò chuyện với mọi người nên mới ra chậm.”

“Không có việc gì, là do tôi tự tiện đến.” Kỳ Tỉnh rộng lượng nói.

Lâm Tri Niên mời cậu vào.

Phòng triển lãm không lớn, nhưng trang trí rất nghệ thuật, Lâm Tri Niên dẫn Kỳ Tỉnh đi vào, vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ cho cậu.

Kỳ Tỉnh thất thần mà nghe, so với những bức tranh không có gì thú vị này thì cậu càng có hứng thú với người vẽ hơn, hôm nay tới đây căn bản cũng không phải là tới xem triển lãm tranh.

Cuối cùng bọn họ dừng trước một cửa sổ, bên cạnh là một bức tranh sơn dầu, Lâm Tri Niên chỉ giới thiệu tên bức họa, không có giới thiệu tỉ mỉ như những bức khác, tầm mắt Kỳ Tỉnh dừng trên bức tranh kia vài giây, như đang suy tư gì đó.

Cậu biết bức họa này, 《 thiếu niên kì vọng 》, năm trước giành được giải nghệ thuật quốc tế, cũng khiến cho danh tiếng của Lâm Tri Niên nổi lên từ đây.

Trong bức họa, thiếu niên gầy yếu đang nhìn trộm tia sáng duy nhất trong bóng đêm, hình ảnh có chút trầm trọng, áp lực, nhưng riêng ánh sáng duy nhất bên cửa số lại tựa hồ là đang ẩn dụ điều gì đó.

Trước khi tới, Kỳ Tỉnh đã lên mạng tra xét những nội dung liên quan đến buổi triển lãm này, nhìn thấy một buổi phỏng vấn của Lâm Tri Niên, khi nhắc tới bức tranh này, đối phương nói nó có một ý nghĩa đặc biệt, nhưng cụ thể là gì thì lại không nói rõ.

“Lâm lão sư, bức tranh này tôi có thể mua lại được không?” Kỳ Tỉnh nghiêng đầu, cười hỏi.

Lâm Tri Niên trực tiếp từ chối: “Xin lỗi Kỳ thiếu, bức tranh này tôi không muốn bán.”

“Vậy tiếc quá,” Kỳ Tỉnh làm như rất là tiếc nuối, “Chẳng lẽ bức tranh này có ý nghĩa đặc biệt gì với anh sao?”

Trong mắt Lâm Tri Niên lộ ra một chút xấu hổ: “Xin lỗi, đây là việc cá nhân.”

Kỳ Tỉnh: “A, thôi vậy.”

Hai người đang nói chuyện, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Tri Niên!”