Chương 1: Chuyển Kiếp, Sống Sót Khỏi Miệng Hung Thú

Bãi tha ma của vương quốc Thiên Tẫn.

Bãi tha ma ở hoàng thành phía Đông của vương quốc Thiên Tẫn, cũng là nơi thuần hóa những con hung thú lớn nhất trong kinh thành. Mỗi ngày, đều có các loại động vật, người chết hoặc tội nhân bị ném vào đây, trở thành thức ăn của những con hung thú chưa được thuần hóa.

"Rầm!"

Mặc dù có kết giới, nhưng tiếng gào thét của những con hung thú vẫn khiến cho người khác run sợ, người mang đồ tới bị dọa sợ đến run rẩy, đồ trên tay thiếu chút nữa rơi xuống.

"Phế vật! Có chút chuyện này mà cũng không làm được!" Một cô gái mặc áo choàng tím mắng: "Kết giới ta đã cho người tạo ra một cái cửa vào ẩn, còn không nhanh lên chút nữa nó lại khép lại!"

Mấy người kia cũng không dám chậm chạp, đến miệng kết giới, cô gái cười nhạt: "Nhớ, nhất định phải ném cô ta đến chỗ chân của con Thao Thiết."

"Dạ!"

Cô gái hài lòng gật đầu, đáy mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn: "Một phế vật mà cũng dám tiếp cận Thái tử điện hạ, ta muốn cho vương công quý tộc của vương quốc Thiên Tẫn này nhìn thấy cô ta bị hung thú xé ra từng mảnh rồi nuốt vào bụng!"

Hai giờ sau.

Những vương công, quý tộc đến ngồi, cuộc so tài thuần phục hung thú bắt đầu, kết giới tối đen lại biến thành trong suốt, hung thú được cho ăn những dược vật đặc biệt để ngủ say cũng sắp tỉnh lại.

Đoan Mộc Nhã Vọng, người bị ném vào bên trong đống hài cốt, cũng đang từ từ mở mắt.

Đôi mắt đen lóe lên một tia lạnh lùng!

Phút chốc, từng đoạn trí nhớ bắt đầu xuất hiện trong đầu.

Theo như tri nhớ của cô, cô đã chuyển kiếp!

Đoan Mộc Nhã Vọng nhướng mày, bình tĩnh đón nhận.

Thân là một quân nhân mạnh mẽ của thế kỷ thứ hai mươi mốt, lại là người tạo ra hệ thống quang não chữa bệnh, cô đã trải qua vô số lần chiến đầu, dù cho là đả kích như thế nào, cô cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Huống chi, cơ hội được hồi sinh sau khi chết thì không phải ai có thể có được.

Chỉ cần sống, đã là chuyện tốt.



Chẳng qua là, nguyên chủ bị...

"Đinh đinh, đinh đinh." Một âm thanh vang lên trong đầu Đoan Mộc Nhã Vọng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, hệ thống quang não chữa bệnh được đặt trong đầu cô nhắc nhở: "Chủ nhân, tay phải và chân trái của cô đều đã bị gãy, trên người cô tổng cộng có ba trăm vết thương nhỏ, mất máu nghiêm trọng, mức độ tàn tật là..."

"Đừng nói nhảm!" Đoan Mộc Nhã Vọng một thân bị thương, sắc mặt tái nhợt, cô giống như không cảm giác được đau đớn, bình tĩnh giao phó: "Khởi động buồng xử lý vết thương, chuẩn bị băng vải, thuốc khử trùng, dịch dinh dưỡng, túi huyết tương 800 CC loại B, khung thép..."

Nhưng mà, lời cô còn chưa nói xong, thì hung thú Thao Thiết đang dần tỉnh lại, mở một mắt, ngửi được mùi của con mồi mới, lập tức gầm to như muốn nuốt cô vào bụng!"

"Shit!" Hung thú tỉnh lúc nào không tỉnh, lại vào lúc cô đang muốn băng bó vết thương thì tỉnh lại!

Đoan Mộc Nhã Vọng mắng một tiếng, nhanh chóng né tránh!

Bị ác thu Thao Thiếc giận dữ truy kích, Đoan Mộc Nhã Vọng tránh được mấy lần, cũng tức giận. Kiếp trước bình thường chỉ có cô đùa giỡn với con mồi, bây giờ bản thân mình lại làm con mồi!

Gương mặt cô đanh lại, cả người bị thương nhưng vẫn dứt khoát từ dưới đất bật lên, đồng thời đưa tay vào hệ thống chữa bệnh lấy ra một con dao phẫu thuật, nhanh như chớp dùng lực đâm vào đầu lưỡi dài của Thao Thiếc!

"Rầm!"

Đầu lưỡi bị một con dao cắm xuống, Thao Thiếc đau đớn điên cuồng lắc đầu!

Thừa lúc này, Đoan Mộc Nhã Vọng đang định lợi dụng thời cơ để đánh tới, thì lúc này, một cô gái mặc áo khoác màu tím xuất hiện bên ngoài rìa của kết giới, kêu khóc: "Chị, sao chị lại chạy vào bên trong rồi? Đừng làm chuyện điên rồ, mau ra đây!"

Nghe giọng nói của cô gái, trong đầu của Đoan Mộc Nhã Vọng xuát hiện một thông tin --- em gái của nguyên chủ, Đoan Mộc Nguyệt Ảnh.

Một thiên tài mắt tím hiếm thấy, cũng là người dùng linh lực làm bị thương cô, rồi ném cô vào sân huấn luyện thú!

Trong cái thế giới này, người mạnh là vua, còn màu mắt quyết định khả năng tu luyện của mỗi người

Mà màu mắt tổng cộng có ba màu —— màu xanh lá cây, màu xanh da trời và màu tím.

Màu xanh da trời và màu xanh lá cây là màu mắt có số lượng nhiều nhất, tỷ lệ cũng không khác nhau lắm, còn màu mắt tim thì tương đối hiếm thấy, trong một trăm người cũng chỉ có hai người mà thôi.

Những người có mắt màu xanh da trời và màu xanh lá cây có thể xác và linh hồn giống nhau, bình thường vào năm mười ba tuổi mới có thể mở thiên nhãn, có chuỗi linh hồn riêng của bản thân mình, mới bắt đầu tu luyện linh lực của bản thân.



Còn người có mắt màu tím, thì lại có ưu thế bẩm sinh, vừa sinh ra liền có thể mở thiên nhãn, có linh liên của bản thân, thiên phú rất lớn, trong thế giưới này, những người xuất chúng đại đa số đều có con ngươi màu tím.

Mà thế giới này, lại không tồn tại những người có con ngươi màu đen.

Không, đã từng xuất hiện.

Chẳng qua là, những người có con người đen giống như trời cao bỏ mặc, địa vị của bọn họ cực kì thấp, thiên phú cũng là con số không, cả đời không cách nào mở được thiên nhãn, linh lực cũng là số không, là cấp bậc tồn tại thấp nhất, căn bản không có cách nào sống được trong thế giới linh lực.

Những người có con người màu đen dần dần biến mất, đã sớm biến mất hoàn toàn vào trăm năm trước.

Mà nguyên chủ, là cháu gái của vua Trung Dũng, đại tướng quân đầu tiên của vương quốc Thiên Tẫn, có cha mẹ là chiến thần với đôi mắt màu tím, nhưng khi sinh ra lại là một mắt đen phế vật!

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh xuất hiện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người lúc này mới phát hiện Đoan Mộc Nhã Vọng lại đang ở bên trong sân huấn luyện thú, không khỏi kinh hãi: "Chuyện gì? Mắt đen phế vật đó làm sao lúc này lại biết chạy vào bên trong sân huấn luyện thú chứ, chán sống?"

"Chị! Mau quay về!" Đoan Mộc Nguyệt Ảnh vốn tượng trưng cho đôi mắt màu tím thiên tài, mặt đầy nước mắt, vẻ mặt chân thanh, giọng nói rõ ràng, nói lơn đến mức như muốn tất cả mọi người nghe thấy: "Coi như chị muốn để cho Thái tử điện hạ nhìn chị với một ánh mắt khác, nhưng cũng không thể không quan tâm tới an nguy của bản thân!"

Lần này, tất cả mọi người đều biết Đoan Mộc Nhã Vọng là vì đàn ông nên muốn làm liều.

"Chậc chậc, hôm nay là cuộc thi thuần hóa thú, những người trong hoàng thất cũng không có tham gia, cái loại phế vật này lại muốn thu hút sự chú ý của Thái tử điện hạ, cũng phải nên dò la trước tin tức, nếu không thì lần này cái mạng nhỏ coi như lãng phí vô ích!" Tất cả mọi người ở đây đều cho là Đoan Mộc Nhã Vọng có vào sẽ không có ra, nhìn cô giống như đang làm một chuyện mua vui, không có chút lo lắng nào cho tình cảnh nguy hiểm của cô hôm nay.

Đoan Mộc Nhã Vọng nằm thở hổn hển trên nền đất, cười nhạt nhìn Đoan Mộc Nguyệt Ảnh, cô tốt nhất là mong tôi không ra được, nếu không hôm nay gặp cô ta, cô sẽ trả lại gấp một trăm lần!

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh không quan tâm tới Đoan Mộc Nhã Vọng, khϊếp sự nhìn vào trong sân thú: "Trời, những hung thú này là thế nào?"

Mọi người nhìn một cái, đồng loạt hít một hơi, chỉ thấy trong bãi tha ma lớn như vậy, bên trong tất cả các hung thú đã thức tỉnh, lại không ăn thức ăn bên chân mình, ánh mắt lóe sáng, tham lam đi về hướng Đoan Mộc Nhã Vọng!"

Cái này... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Những hung thú không bị thuần phục đều thích ăn những con mồi có linh lực lớn, Đoan Mộc Nhã Vọng cũng chỉ là một phế vật, ăn cô cũng sẽ không có nâng cao linh lực, nhưng tại sao những hung thú kia lại muốn tranh đoạt cô?

"Chị, chị mau ra đây!" Đoan Mộc Nguyệt Ảnh thảm thiết kêu gào, hai mắt khẩn cầu nhìn mọi người, "Xin mọi người mau cứu chị..."

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh là thiên tài hiếm thấy, những người ở hoàng thành không ai không biết, cô cũng là một mỹ nhân khó gặp, một câu khẩn cầu, liền khiến mọi người thương tiếc không dứt, rối rít mở miệng khuyên cô: "Tiểu thư Nguyệt Ảnh, moi người đều biết cô lòng dạ hiền lành, yêu quý chi cô, nhưng bây giờ đã là thời gian hung thú săn bắt, tùy tiện mở kết giới, nhiều hung thú như vậy, nếu như tràn ra như ong vỡ tổ, chúng ta, thậm chí toàn bộ hoàng thành cũng rất nguy hiểm!"

Cũng chỉ là một cây củi mục mà thôi, ở trên đời này cũng không có giá trị gì, chết sớm một chút cũng đỡ vướng mắt, không đáng để bọn họ phải vì cô mà chịu chết.