Chương 7: Tên Nhóc Này Đổi Tính Rồi?

Bốn người chạy được nửa giờ trên sân huấn luyện.

Tần Man giờ mới cảm nhận được thế nào là cơ thể của một thiên kim chân chính.

Ngay cả một vòng đều chưa chạy xong, yết hầu tràn ngập mùi vị máu tanh, chân tay như nhũn ra, mắt nổi đom đóm, trong thoáng chốc khiến cô nhớ lại hồi nhỏ, khi đó ba cô dẫn cô chạy vòng quanh hậu viện vào sáng sớm mùa đông giá rét.

Tuyết lớn đầy trời, ba cô dẫn cô chạy liên tục, cơ thể nhỏ nhắn của cô vừa lạnh vừa đói bị ngã xuống đất, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi, khó chịu, nhưng ba cô chỉ nghiêm nghị đứng đó để chính cô tự đứng lên.

Cho dù cô ủy khuất và gào khóc thế nào, cuối cùng cô chỉ nhận được chính là tăng thêm sự trừng phạt, mà không phải là sự cổ vũ, dỗ dành của ba.

Cứ như vậy một năm rồi lại một năm chạy, thẳng đến khi đưa cô vào trường quân đội, sau đó đi vào đơn vị, cuối cùng... Cô rời khỏi đơn vị, đoạn tuyệt quan hệ cha con.

"Này! Cậu đang ngốc gì vậy, tranh thủ thời gian chạy đi, nếu cậu lại chạy không đạt yêu cầu, sỹ quan huấn luyện chắc chắn sẽ không tha cho cậu đâu." Ngô Hành thấy tốc độ chạy của cô càng ngày càng chậm, sau đó lại bổ sung một câu, "Lần này cậu cũng đừng khóc nữa! Một thằng con trai mà cứ khóc như con gái vậy có mất mặt hay không chứ."

Lúc này ngay cả Trần Quần cũng gật đầu, "Đúng vậy, Tần Man cậu lần này tuyệt đối đừng khóc, quê của bọn tôi chỉ có trẻ con mới khóc nhè."

"Nếu cậu lại sai càng thêm sai, lửa cháy đổ thêm dầu, ngay cả thần tiên cũng không cứu được cậu đâu." Lưu Văn Viễn ngay lúc thích hợp nhắc nhở một câu.

Tần Man biết bọn họ đang nói tới lần bị sỹ quan huấn luyện đạp một cái, mặc dù nàng rất muốn bày tỏ đây không phải là mình, nhưng chỉ có thể đem câu này giấu ở trong lòng, tiếp theo cô lạnh lùng vứt xuống một câu, "Là lỗi của các cậu chứ không phải của tôi."

Nói xong lập tức tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước.

Ngô Hành ở lại phía sau nghe xong, cơn tức của anh ta bộc phát, "Tên nhóc này thật không biết lòng tốt của người ta gì cả ! Nếu không phải vì cậu ta, bọn tôi có thể như vậy được à!"

Trần Quần biết tính cách thẳng thắn của Ngô Hành, sợ anh ta đi lên đánh người, vội vàng khuyên, "Đừng nóng giận đừng nóng giận, kỳ thật tôi cũng cảm thấy cậu ấy nói không sai, chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì với cậu ấy."

"Làm sao không quan hệ! Nếu không phải tại mỗi lần cậu ta làm nội vụ đều thất bại, làm liên lụy đến chúng ta khiến toàn bộ đám tân binh ở đây chê cười nên bọn tôi mới nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc này." Trong lời nói của Ngô Hành đầy ủy khuất và tức giận.

"Được rồi được rồi, cậu cố nhịn ba tháng đi, mau chạy cái đã." Lưu Văn Viễn lúc này đang vất vả chạy, thực sự lười đi so đo những chuyện này, khuyên vài câu.

Thế là, ba người cứ như vậy cúi thấp đầu một đường trầm mặc chạy vòng quanh.

Mà lúc này, tất cả mọi người đã qua kiểm tra nội vụ định xuống lầu đánh bóng rổ một lúc, kết quả là nhìn thấy bốn người trong sân huấn luyện, bọn họ nở nụ cười.

"Các cậu đoán xem nhìn tên nhóc Tần Man lần này có thể chạy xong không?" Một nam binh trong đó đứng ở cửa chính đùa giỡn hỏi.

Mấy nam binh bên cạnh cùng nhau lắc đầu.

"Có lẽ vậy rồi, dù sao từ khi đi vào quân đội được hơn một tuần rồi mà tôi chưa nhìn thấy cậu ta chạy từ đầu đến cuối bao giờ, trên cơ bản đều là vừa đi vừa nghỉ."

"Tôi cũng cảm thấy rất không có khả năng, tên nhóc kia hoàn toàn lật đổ tam quan của tôi luôn."

"Vậy... Hay là đánh cược đi?"

Ý tưởng của một nam binh bộc phát đề nghị, kết quả bị người xung quanh phản đối, khịt mũi coi thường.

"Xin nhờ, phải có tranh luận hai ý kiến mới có thể cược được, đây đều thiên về một bên, còn đánh cược cái gì."

"Đúng vậy, không tranh cãi gì thì còn đánh cược gì nữa."

Nam binh tựa hồ cũng cảm thấy đề nghị của mình rất ngu xuẩn, nhanh trí nói lại lần nữa: "Vậy không bằng chúng ta cược xem cậy ta chạy được mấy cây thì dừng lại."



Lần này mọi người ở đây đều tới hứng thú.

"Được thôi, tôi cược bốn cây số."

Người xung quanh nghe thấy lời này liền cười nhạo, "Cậu cũng quá coi trọng cậu ta rồi, cậu ta có thể chạy được bốn cây số? Cậu đang nói đùa ư! Tôi cược bốn cây số."

"Ba cây số đã là khách khí rồi, tôi cảm thấy hai cây số là được rồi."

"Không thể nào, nếu thật sự mà là hai cây số, tôi cảm thấy sỹ quan huấn luyện có thể tức giận khiến đỉnh đầu bốc khói."

Nghe thấy lời nói đùa giỡn của mọi người, Hứa Cảnh Từ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn lại sân huấn luyện.

Nam binh bên cạnh cùng phòng với anh ta thấy anh ta đang nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Man, cho là anh ta cũng có hứng thú, liền lấy cùi chỏ huých anh ta, "Hứa Cảnh Từ, không bằng cậu cũng đoán đi."

Hứa Cảnh Từ quay đầu lại, từ trước đến nay anh ta khó hòa mình vào cùng đám người này nên từ chối nhắc nhở, "Quân đội không cho phép có bất kỳ hành vi đánh bạc nào."

Sau đó liền rời đi.

"..."

Để lại đám người hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ làm vậy... Cũng có thể tính là đánh bạc sao?

Mọi người đều bị tụt hứng bất đắc dĩ chỉ có thể ngừng lại đề tài này, nhưng mà ngừng thì ngừng, mọi người ở trên sân bóng rổ thỉnh thoảng liếc về sân huấn luyện bên cạnh.

Chạy năm cây số nói dài cũng không dài, nhưng đối với đám tân binh bọn họ mà nói vẫn có chút khó khăn, càng đừng đề cập tới bản thân Tần Man là nữ.

Mới chạy xong hai cây số, cô cảm giác cả người mình choáng váng, bất đắc dĩ tốc độ bắt đầu chậm lại.

Ba người kia thấy được tốc độ của cô càng ngày càng chậm như rùa, dường như đã tập mãi thành thói quen.

Ngô Hành chạy nhanh đến bên cạnh cô, nói: "Cậu kiên trì chạy một đoạn nữa, có thể chạy được thêm một ít cũng được, tuyệt đối đừng dừng lại, chờ bọn tôi chạy xong rồi tới dìu cậu chạy."

Hiển nhiên so với tức giận với Tần Man, còn không bằng nghĩ biện pháp để anh ta qua kiểm tra, như vậy mọi người đều không bị giày vò, tất cả đều vui vẻ.

Lưu Văn Viễn cũng tăng thêm tốc độ chạy đến bên cạnh cô, "Đúng vậy, cô có thể chạy thêm tý nữa cũng được, nếu mà không được nữa thì bọn tôi lại đến giúp cô, không thì nếu sỹ quan huấn luyện nhìn thấy, khẳng định lại bị phạt cho coi."

"Cố lên! Tần Man, cậu có thể mà!" Trần Quần cũng theo sát phía sau động viên cô.

Tần Man dưới sự cổ vũ của họ lại kiên trì chạy tới vòng thứ tư.

Khiến ba người kia vô cùng giật mình.

Bọn họ ban đầu cũng chỉ cổ vũ vài câu mà thôi, không ai để ở trong lòng, ai ngờ có thể để khiến cậu kiên trì đến vòng thứ tư.

"Còn có một cây nữa, Tần Man cố lên!"

"Tần Man, chỉ còn lại một cây, cậu có thể mà!"

"Tần Man cậu tuyệt đối đừng từ bỏ! Nhất định phải kiên trì! Một vòng, còn có một vòng nữa thôi!"



Trên sân bóng rổ đám người đánh xong một trận bóng, phát hiện Tần Man thế mà còn đang chạy, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía sân huấn luyện.

"Mịa nó! Tôi không nhìn lầm chứ? Tần Man thế mà còn đang chạy?"

"Chạy đến vòng thứ mấy rồi?"

"Hình như là vòng thứ tư."

"Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy cậu ta có thể không rên một tiếng mà kiên trì đến vòng thứ tư."

"Tiểu tử này không phải là bị ngã nên đổi tính chứ?"

Tất cả mọi người nhìn thấy Tần Man kiên trì chạy trên sân huấn luyện, không khỏi tụ lại đứng trên sân bóng rổ nhìn.

Mà Tần Man được coi như nhân vật chính cảm thấy đây là lần đầu tiên mình bị mất mặt như thế, chạy thôi mà cũng bị mọi người vây xem.

Cô cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.

"Cố lên!"

"Cố lên!"

"Kiên trì một chút nữa!"

Bên cạnh là giọng Lưu Văn Viễn, Trần Quần còn có Ngô Hành không ngừng cổ vũ của ba người vang lên, tư thế kia giống như là đang tranh tài với thế giới, các loại âm thanh cố lên cổ vũ tầng tầng lớp, vô cùng kích động.

Nếu như không phải bây giờ Tần Man đnag mệt mỏi , sức để nói đều không có, cô thật muốn kêu a để bọn họ ngậm miệng.

Thật sự là mất mặt bị ném về tận nhà!

Bỏ qua ầm ĩ bên cạnh và ánh mắt đang tập trung của đám người cách đó không xa, Tần Man một đường chạy về phía trước.

Cuối cùng, dựa vào một hơi rốt cục cũng chạy tới điểm cuối cùng.

Đầu mùa hạ, cô mặc đồ rằn ri tối màu, trên trán giọt mồ hôi rơi xuống.

Ba người kia thấy cô thành công qua hình phạt, quả thực rất kích động, dáng vẻ nhảy cẫng hoan hô giống như thắng giải World Cup.

Nhưng mà cũng đủ để thấy được, mấy người này trong đoạn thời gian này bị Tần Man liên lụy thành dạng gì.

"Tần Man, chúc mừng cậu rốt cục có thể chạy xong."

So sánh với lời chúc vui vẻ của Trần Quần, hai người còn lại lộ ra vẻ mình bó tay rồi.

"Ôi trời, lúc còn sống tôi thế mà có thể nhìn thấy Tần Man chạy xong! Thật sự là kỳ tích!"

"Ông trời mở to mắt ra mà nhìn đi!"

Ngô Hành kích động càng hô lớn, duỗi tay tiến lên chuẩn bị ôm Tần Man!

Tần Man im lặng quan sát, trong lòng cảm thấy không ổn!