Chương 4: Không Có Sau Đó.

Trong ba ngày qua Tần Mãn từ từ quen thuộc với cách xưng hô và thân phận của Tần Man.

Không thể không nói, tính cách của cô ấy thật sự bị nuôi hỏng, trong thời gian ngắn tiến vào quân đội mà có thể đắc tội hết với tất cả mọi người.

Nhưng mà như vậy cũng có một chỗ tốt, không qua lại với ai thì sẽ không có ai phát hiện thân phận và tính cách đã thay đổi của cô.

Nhưng, chỗ xấu chính là, bởi vì nhân duyên quá kém, dẫn đến nhiều tin đồn nhằm vào cô.

"Cậu nói lúc trước Tần Man làm thế nào mà vào được đây nhể, ngay cả leo lên dây thừng cũng có thể ngã được."

"Ai biết được, cậu nhìn cậu ta gầy yếu một chút đàn ông cũng không có, cậu ta nên qua bên nữ binh bên kia."

"Thôi đi, cậu đừng có nói xấu người ta là nữ binh, nữ binh người ta cũng sẽ không leo dây thừng ngã xuống đâu."

Người bên cạnh nghe lúc này "Phốc phốc" cười ra tiếng, vỗ bả vai của đối phương, kỳ quái hỏi: "Cậu nói xem Đại đội trưởng chúng ta làm gì mà toàn tìm nam binh, thật ra nữ binh cũng không tệ, chí ít giống như cậu nói, sẽ không leo dây thừng rồi bị ngã xuống."

Lời nói vừa dứt, khóe mắt người nọ trong lúc vô tình thoáng nhìn, đúng lúc liếc về phía Tần Man.

Nhìn thấy Tần Man lạnh lùng quay đầu, không hề chớp mắt nhìn anh ta chằm chằm.

Ánh mắt thẳng thừng không hề kiêng kị, lạnh lùng đến nỗi khiến trong lòng anh ta xiết chặt lại, ngay cả khóe miệng đang cười có hơi cứng ngắc, anh ta nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình.

Lúc này, nam binh bên cạnh không chú ý tới sắc mặt của anh ta lúc này, chỉ mang theo bực bội thở dài, "Cậu cũng không phải không biết, Đại đội trưởng chúng ta thiên về nam binh bao nhiêu, nhìn khắp nơi đều là đàn ông con trai, làm sao lại để nữ binh tiến vào được."

Sau khi nói xong phát hiện người trước mặt hình như đang thất thần, không khỏi khẽ đẩy anh ta kêu, "Này, đang nghĩ gì thế?"

Người nọ kêu a một tiếng, vô thức nhìn lại hướng Tần Man, phát hiện cô đã quay đầu đi, lúc này trong lòng mới dịu đi không ít.

"Hả, không nghĩ cái gì cả, chỉ là cảm thấy, chúng ta từ tân binh chuyển sang đại đội đều không được nhìn thấy nữ binh, rất là tiếc nuối."

Người bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ tinh thần sa sút của anh ta, ý vị không rõ cười một tiếng, "Thế thì không nhất định. Đội dự bị có cả nam nữ binh hỗn hợp, nếu có thể đi vào, vậy thì có thể mỗi ngày gặp được nữ binh."

Người nọ nhìn anh ta, lúc này coi như lấy lại tinh thần, nói: "Cậu dẹp đi, đội dự bị có thể tùy tiện tiến vào được sao? Trong một trăm người mới có một người mới có thể tiến vào, dù là nữ binh mà có thể vào được đều là một người có thể đánh ngã năm người, nếu tôi đi vào chỉ có một chữ đó là: Chết."

"Cậu ngược lại cũng biết rõ đây."

"Mau cút đi!"

Hai người cười đùa nói xong, liền nghe thấy tiếng còi vang lên, vội vàng chạy trở về đội ngũ.

Nhưng trước khi đi, nam binh bị Tần Man nhìn chằm chằm quay đầu lại nhìn thoáng qua phía Tần Man.

Cô nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, một người ngồi ở đó trông rất yên tĩnh.

Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của mình?



Ánh mắt lạnh lùng không có mảy may gợn sóng kia, cho dù bây giờ nhớ tới, trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng.

Trong khoảnh khắc đó, mình có cảm giác như con mồi bị sa vào.

Chắc là. . . Là ảo giác đi, chắc là vậy!

Trong lòng anh ta tự an ủi mình, bước chân hơi tăng nhanh.

Tần Man ngồi ở đó nhìn bước chân mang theo hốt hoảng, ánh mắt lóe lên chút khinh bỉ.

Hai người kia cô biết, chính là hai người lần trước đã đưa cô về.

Chỉ là có lá gan ở sau lưng nói xấu người khác nhưng ngay cả dũng khí nhìn mình nhiều cũng không có.

Đợt tân binh bây giờ thật sự không bằng tân binh đợt trước.

Mang theo ý nghĩ này, trong chớp mắt ba ngày trôi qua đã kết thúc huấn luyện, trong bảy ngày huấn luyện liền triệt để kết thúc, tất cả mọi người chuẩn bị tập hợp xong xuôi, ngồi lên xe quân đội chuẩn bị trở về đơn vị.

Tần Man cũng cùng theo ngồi lên xe.

Cô cố ý lên xe cuối cùng, ngồi ở phía ngoài cùng, nhìn qua vô cùng cô đơn.

Lúc này huấn luyện đã kết thúc, trong xe các tân binh đều buông lỏng xuống tán gẫu với mọi người, nhìn Tần Man lẻ loi trơ trọi ngồi ở nơi đó, không khỏi trong lúc bất tri bất giác đem chủ đề chuyển dời lên người cô.

Nam binh bên cạnh Hứa Cảnh Từ huých cánh tay của anh ta, nói khẽ: "Kể xem hai ngày này người luôn theo đuôi cậu làm sao không dính cậu nữa rồi?"

Người đối diện nghe vậy, cũng không nhịn được hỏi: ""Đúng vậy, tôi nói chứ hai ngày này làm sao lại an tĩnh vậy, trước đây cậu đi đâu cậu ta cũng đều theo đuôi cậu giống như con gái vậy."

"Không phải là cảm thấy quá mất mặt , cho nên không dám lại gần chứ?"

Mọi người ở đây mỗi người đều suy đoán, Hứa cảnh Từ đang ngồi lại đứng dậy, đi về phía Tần Man.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người im lặng nhìn về phía hai người họ.

Dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hứa Cảnh Từ chủ động đi về phía Tần Man.

Trước đây mỗi lần Tần Man tới, Hứa Cảnh Từ tất nhiên tìm đủ lý do tránh né.

Lần này, là thế nào vậy?

"Tôi dám cam đoan, tên nhóc Tần Man kia khẳng định sẽ vui vẻ đến điên lên."

"Tôi cũng nghĩ vậy."



Bọn họ đều cảm thấy Hứa Cảnh Từ tới gần, tất nhiên sẽ khiến Tần Man vui vẻ trở lại.

Nhưng mà, kết quả bọn họ không ngờ tới chính là, Tần Man căn bản nhìn cũng không nhìn Hứa Cảnh Từ một chút, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài như cũ.

Điều này bọn họ rất là kinh ngạc.

"Tên nhóc này sẽ không phải đầu bị đυ.ng hư rồi chứ?"

"Đoán chừng vậy rồi."

Đám người nhìn Tần Man quay lưng với Hứa Cảnh Từ, hình như không có ý định định nói chuyện với anh, mà Hứa Cảnh Từ cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời cảm thấy không thú vị, một lát sau đám người liền đem chủ đề dời đi chỗ khác.

Hứa Cảnh Từ ngồi ở đó nhìn mọi người phối hợp một lần nữa trò chuyện, mới thấp giọng nói với Tần Man: "Cậu không cần nghĩ thừa dịp trên đường trở về là có thể chạy trốn, vô dụng thôi, xe sẽ không dừng đâu."

"Tôi không muốn chạy trốn." Tần Man cũng không quay đầu lại trực tiếp lạnh giọng trả lời.

Cô bây giờ đang bị thương, tố chất thân thể cũng không được, coi như chạy cũng chạy không được bao xa, còn không bằng không chạy.

"Tốt nhất là cô không có, cô bây giờ chỉ có thể cắn răng tiếp tục gánh vác, chờ đến đợt tân binh kết thúc, đến lúc đó tôi và chú Tần sẽ nghĩ biện pháp phái cậu về nguyên quán." Giọng nói Hứa Cảnh Từ lần nữa từ phía sau truyền đến.

Ba tháng?

Hiện tại tân binh bọn họ huấn luyện chưa tới nửa tháng, để cô đợi thêm hơn hai tháng?

Thật xin lỗi, cô không đợi được, cũng không nguyện ý chờ.

Hứa Cảnh Từ thấy cô không nói lời nào, cũng không cưỡng cầu nữa , chỉ nói một tiếng, "Về sau đừng tùy hứng hành sự."

Sau đó đứng dậy dự định rời đi.

Lại lúc này nghe được Tần Man nói: "Không có sau đó."

Mặc kệ là tùy hứng làm việc, hay là thích hắn.

Đều sẽ không còn có sau đó.

Bởi vì, Tần Man chết rồi.

Hứa Cảnh Từ thấy được cô ngồi ở chỗ đó, sắc mặt hờ hững giống như chưa từng mở miệng, cảm thấy trong lòng có chút là lạ.

Đặc biệt là nghe được câu vừa rồi của cô.

Nhưng mà ngẫm lại cũng không sai, chỉ cần sau khi đưa cô về, đích thật là không có sau đó.

Vì thế anh ta cũng không suy nghĩ nhiều cứ vậy rời đi, trở lại vị trí của mình.