Lúc này Triệu Quang Huy mới mở cửa, quay người đi vào trong.
Mạnh Tư Kỳ đi theo vào trong nhà, bên trong không mở rèm cửa, đầy tối tăm, không nhìn rõ được bày biện ra sao, nhưng một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Mạnh Tư Kỳ phải bịt mũi lại.
Triệu Lôi Đình tiến tới kéo rèm trong phòng khách, trên đường còn bị va vào mấy chai rượu trên sàn, phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
Rèm cửa mở ra, phòng khách không lớn lập tức sáng bừng lên, Mạnh Tư Kỳ vừa nhìn đã thấy khó chịu, căn nhà này rất bừa bộn, bàn ăn, ghế sofa, bàn trà đều chen chúc trong không gian chật hẹp, ghế cũng bị đặt lung tung.
Trên ghế sofa là chiếc chăn cũ rất lười biếng, có thể Triệu Quang Huy thường ngủ trên sofa.
Còn mùi rượu đầy phòng phát ra từ những chai bia vương vãi khắp sàn và bàn.
Mạnh Tư Kỳ mất một lúc vẫn không đếm được bao nhiêu chai, càng không rõ tại sao người đàn ông này lại uống nhiều rượu đến vậy.
Triệu Quang Huy lười biếng ngồi vào ghế sofa, nửa mông lún vào trong ghế, như thể đây là tổ của anh ta.
Mạnh Tư Kỳ kéo một chiếc ghế, đặt trước ghế sofa, gọi thầy ngồi.
Phùng Thiếu Dân liếc nhìn cô rồi ngồi xuống ghế sofa.
Mạnh Tư Kỳ và Triệu Lôi Đình cũng lần lượt ngồi xuống.
Mạnh Tư Kỳ lấy ra một cuốn sổ nhỏ và bút, bắt đầu ghi chép.
“Uống nhiều rượu như vậy?” Triệu Lôi Đình hỏi với giọng có chút khinh thường.
“Vợ tôi làm sao?” Triệu Quang Huy hỏi Triệu Lôi Đình.
Triệu Lôi Đình nhìn Phùng Thiếu Dân, Phùng Thiếu Dân nói thẳng: “Chu Tiệp Lệ bị sát hại vào đêm qua tại trường học.”
“Sát hại?” Mắt Triệu Quang Huy đột nhiên trống rỗng, khuôn mặt bình tĩnh vừa rồi lập tức tối sầm lại, rõ ràng Mạnh Tư Kỳ nhận thấy ngón tay phải của anh ta đang run lên.
Ánh mắt cô cũng tự nhiên dừng lại ở cổ tay áo của Triệu Quang Huy, vì hình ảnh thoáng qua đó quá sâu sắc, cô đã dừng lại rất lâu trên cổ tay áo của Triệu Quang Huy.
Cổ tay áo của Triệu Quang Huy khá rộng, trên đó có hai nút áo màu xám, Mạnh Tư Kỳ cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng sau khi xác nhận kỹ lưỡng, cô chắc chắn rằng nút áo trong ký ức của mình là màu xám bạc, có lẽ còn ánh lên chút kim loại, còn nút áo của Triệu Quang Huy chỉ là nút nhựa xám thông thường.
Tuy nhiên, Mạnh Tư Kỳ vẫn không loại trừ nghi ngờ đối với Triệu Quang Huy. Nếu Triệu Quang Huy gϊếŧ người rồi về nhà thay quần áo thì tất cả những nghi ngờ này đều không còn ý nghĩa.
“Ai đã gϊếŧ cô ấy?” Rõ ràng giọng của Triệu Quang Huy có chút kích động, đôi môi cũng hơi run rẩy, sắc môi nhợt nhạt đi vài phần.
“Chúng tôi vẫn đang điều tra.” Triệu Lôi Đình nói: “Triệu Quang Huy, để nhanh chóng xác định được hung thủ, chúng tôi hy vọng anh phối hợp điều tra với chúng tôi.”
“Tôi có thể đi xem cô ấy được không?” Triệu Quang Huy định đứng dậy.
Phùng Thiếu Dân dùng cử chỉ ngăn anh ta lại: “Pháp y đang kiểm tra thi thể, đến lúc đó chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu gặp cô ấy.”
“Không được, tôi phải đi gặp cô ấy.” Lần này Triệu Quang Huy đã đứng lên một nửa, sắc mặt nặng nề, thậm chí ánh mắt có phần âm u.
“Cậu bình tĩnh lại đi” Phùng Thiếu Dân lớn tiếng nói: “Nếu không phối hợp điều tra, có thể hung thủ sẽ trốn thoát.”
Giọng nói vang lên rõ ràng như đâm trúng dây thần kinh của Triệu Quang Huy, người vừa đứng lên nửa chừng đột ngột ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe.