Thực ra những ngày này tâm trạng của Hàn Trường Lâm không được tốt như mọi người tưởng, có thể nói rằng anh ấy đang dần trở nên lạnh nhạt. Một vụ án hình sự quan trọng đã bị đội một lấy đi, trong khi đội hai chỉ được giao cho những vụ án lặt vặt. Hàn Trường Lâm cảm thấy không vui nên cũng không có tâm trạng để làm thêm giờ. Anh ấy về nhà đúng giờ và buổi sáng cũng không vội đến sớm.
Vì vậy anh ấy không biết rằng Mạnh Tư Kỳ đã ngủ lại ở văn phòng đêm hôm trước, cho đến một buổi sáng, Mạnh Tư Kỳ bị âm thanh của Hàn Trường Lâm bước vào văn phòng làm cô thức giấc.
Hàn Trường Lâm cũng nhận thấy sự hiện diện của Mạnh Tư Kỳ nhưng anh ấy không chào hỏi mà đi thẳng đến bàn làm việc, cầm bút viết gì đó.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, mới chỉ sáu giờ sáng, Mạnh Tư Kỳ chui sâu vào chăn, băn khoăn không biết nên ngủ thêm hay dậy tập thể dục.
Đến hơn bảy giờ, Hàn Trường Lâm mang theo cặp tài liệu ra ngoài, đến khi mọi người đi làm, Mạnh Tư Kỳ mới biết sáng nay trong thành phố đã xảy ra một vụ gϊếŧ người kinh hoàng. Có lẽ vì vụ án này mà Hàn Trường Lâm đã đến sớm.
Triệu Lôi Đình rất nhanh nhạy, lập tức chia sẻ thông tin với mọi người. Nạn nhân là một phụ nữ trẻ độc thân, sau khi chết, người ta trang điểm cho cô ấy bằng lớp trang điểm đỏ đậm. Không chỉ khuôn mặt mà cả các ngón tay, ngón chân đều được trang điểm bằng màu đỏ. Thậm chí một số bộ phận trên cơ thể cũng được trang điểm đỏ, cảnh tượng cực kỳ quái dị.
Pháp y vừa mới đến hiện trường khám nghiệm, có lẽ do một người bạn của Triệu Lôi Đình làm việc ở phòng pháp y nên tin tức mới đến nhanh như vậy.
Hiện tại chưa ai trong đội cảnh sát hình sự đến hiện trường, vì vậy có lẽ Hàn Trường Lâm đã đi tìm cục trưởng Lưu để xin nhận vụ án.
Tuy nhiên, Mạnh Tư Kỳ đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô nhớ rằng mình đã nghe thấy vụ án này ở đâu đó trước đây. Cô ngồi trên ghế, lắng nghe miêu tả của Triệu Lôi Đình, tâm trạng trở nên nặng nề.
Cô nhanh chóng nhớ ra, ở thế giới của mình cũng đã có một vụ án tương tự. Cô cũng đã thấy nó trên tin tức, vì nạn nhân được trang điểm bằng lớp trang điểm đỏ đậm, cô mới nhớ rõ đến vậy.
Khi đó, vụ án này được gọi là “Án mạng liên hoàn với lớp trang điểm đỏ đậm”. Theo tin tức, mỗi phụ nữ bị gϊếŧ đều được trang điểm kỹ lưỡng bằng màu đỏ. Vụ án kéo dài suốt ba mươi năm mà vẫn chưa có lời giải, thậm chí có cả nhân viên điều tra hình sự thiệt mạng.
Khi nghĩ lại, Mạnh Tư Kỳ đột nhiên cảm thấy việc mình đến thập niên 90 cũng trở nên kỳ lạ. Chẳng lẽ vụ án gϊếŧ người hàng loạt suốt ba mươi năm chưa được giải quyết lại sắp xảy ra lần nữa?
Hay chỉ là một sự trùng hợp?
Sáng sớm Hàn Trường Lâm đã tìm đến cục trưởng Lưu để xin nhận vụ án này. Đội hai vừa mới phá thành công vụ án giáo viên nữ bị gϊếŧ hại với tốc độ nhanh nhất nên anh ấy nghĩ cục trưởng Lưu sẽ giao vụ án quan trọng này cho đội hai. Nhưng những ngày gần đây, đội hai chỉ được giao những vụ án nhỏ, dù tỷ lệ phá án tăng lên nhưng trong lòng anh ấy vẫn không thoải mái. Vì vậy sáng sớm anh ấy đã muốn tranh thủ nhận vụ án gϊếŧ người này.
Cục trưởng Lưu cũng đến văn phòng từ sáng sớm, vừa mở cửa vừa hỏi: “Trường Lâm, cậu đến sớm thế này có việc gì sao?”
Khi kéo rèm cửa, Hàn Trường Lâm đứng thẳng lưng, nói: “Cục trưởng Lưu, vụ án gϊếŧ người đêm qua, hãy giao cho đội hai của chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng phá án.”