Hàn Trường Lâm kiềm chế cơn giận, nói: “Tối hôm qua anh ăn cắp bông tai? Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”
“Đội trưởng Hàn, tôi thừa nhận tôi có thói quen ăn cắp vặt, nhưng tôi thực sự bị oan. Anh có thể nói tôi phẩm hạnh không tốt, nhưng sao tôi có thể gϊếŧ người, đặc biệt là cô giáo Chu mà tôi kính trọng nhất!” Mục Chí Tuyền nói với vẻ đầy uất ức, giọng nói nghẹn ngào.
“Tiền trong ngăn kéo, tại sao anh không lấy?”
Hàn Trường Lâm thẳng thắn hỏi khiến Mục Chí Tuyền khựng lại, mắt đảo liên tục: “Tôi, tôi sẽ thú nhận…”
Mạnh Tư Kỳ hồi hộp chờ đợi, liệu Mục Chí Tuyền có nhận tội?
Tuy nhiên, Mục Chí Tuyền lại tỏ vẻ vô tội, nói: “Những người đàn ông trong trường ai mà không thích cô Chu? Khi nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ muốn hôn lên tai cô ấy, vì vậy tôi đã lén lấy đôi bông tai đó.”
Tay Mạnh Tư Kỳ đờ tay, ngòi bút ngừng lại, cô không biết phải ghi chép thế nào về lời khai của Mục Chí Tuyền.
Hàn Trường Lâm quát lớn: “Vậy anh cưỡиɠ ɧϊếp không thành nên đã gϊếŧ cô ấy!”
Mục Chí Tuyền sụt sùi, xua tay: “Tôi không có, tôi không có!”
Mạnh Tư Kỳ quan sát Mục Chí Tuyền một cách cẩn thận, dù nước mắt anh ta có vẻ như sắp rơi nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự gian xảo. Thậm chí cô nghi ngờ rằng những lời khai trước đó của anh ta đều không chính xác, mà việc anh ta nói đã nhìn thấy Triệu Quang Huy vào đêm hôm qua có thể chỉ là để loại trừ bản thân khỏi nghi ngờ.
Cuộc thẩm vấn dần lâm vào thế bế tắc, trước sự quát tháo của Hàn Trường Lâm, Mục Chí Tuyền rơi nước mắt khăng khăng mình bị oan khiến họ cũng chẳng thể làm gì hơn.
Hàn Trường Lâm đột ngột đứng dậy, lấy cuốn sổ trên bàn thẩm vấn và đập mạnh lên bàn, rõ ràng anh ấy đang rất tức giận.
Tuy nhiên, cuốn sổ bay lên rồi rơi xuống trước mặt Mạnh Tư Kỳ, cuốn sổ mở ra, hiện rõ báo cáo kiểm tra dấu vân tay của Chu Tiệp Lệ. Mạnh Tư Kỳ cẩn thận cất nó đi, nhưng một dòng chữ trên báo cáo bất ngờ đập vào mắt cô: “Hiện trường không tìm thấy dấu vân tay của hung thủ.”
Cô chợt nhận ra điều gì đó.
Có lẽ Hàn Trường Lâm đã có kế hoạch thẩm vấn riêng của mình, cuối cùng Mục Chí Tuyền cũng sẽ nói ra sự thật, nhưng Mạnh Tư Kỳ vẫn muốn thử giúp anh ấy một lần.
Khi Hàn Trường Lâm chống hông, trừng mắt nhìn Mục Chí Tuyền, Mạnh Tư Kỳ lên tiếng: “Đội trưởng Hàn, tôi muốn nói với anh một điều.”
Dù đang rất tức giận nhưng Hàn Trường Lâm kịp thời kiềm chế lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nói đi.”
“Có lẽ pháp y Trần sắp hoàn thành so sánh dấu vân tay rồi.”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Hàn Trường Lâm hướng về phía cô, trong khi Triệu Lôi Đình cũng lạnh lùng quay đầu lại nhìn cô. Cho đến bây giờ, hiện trường vẫn không có bất kỳ dấu vân tay nào.
Khi nghe hai từ "dấu vân tay", Mục Chí Tuyền ngay lập tức chuyển ánh mắt về phía Mạnh Tư Kỳ, cô có thể thấy anh ta trở nên cảnh giác.
Mạnh Tư Kỳ giả vờ nhẹ nhàng nhìn về phía Mục Chí Tuyền: “Tối hôm qua, khi cố gắng gỡ đôi bông tai trên tai Chu Tiệp Lệ, tay của anh run lên nên phải tháo găng tay ra…”
Cô miêu tả rất tự nhiên, như thể cô đã tận mắt chứng kiến, dù rằng những câu này đều là do cô bịa ra, nhưng câu sau đó lại là do ký ức của cô mang lại.