Chiếc xe chạy về phía ngôi trường trung học, Mạnh Tư Kỳ ngồi ở ghế phụ và giải thích: "Khuyên tai, Chu Tiệp Lệ đã mất một đôi khuyên tai. Nếu tìm thấy đôi khuyên tai đó thì chắc chắn sẽ tìm ra hung thủ."
"Cô đang nói rằng sau khi gϊếŧ người, hung thủ đã lấy khuyên tai của Chu Tiệp Lệ?"
"Đúng vậy."
"Sao cô biết được Chu Tiệp Lệ đã mất đôi khuyên tai?"
"Từ trực giác của phụ nữ thôi."
"Trực giác?"
"Không hoàn toàn là trực giác. Chu Tiệp Lệ có một tấm ảnh, cô ấy đeo một đôi khuyên tai nhưng hiện tại trong tất cả các di vật của Chu Tiệp Lệ đều không có đôi khuyên tai đó."
Khi đang lái xe, Triệu Lôi Đình liếc nhìn cô một cái rồi quay đầu nhìn về phía trước và hỏi: "Vậy sao cô có thể khẳng định rằng Mục Chí Tuyền là hung thủ?"
Mạnh Tư Kỳ không dám nói ra về chữ "Tuyền" mà cô đã thấy, cô suy nghĩ một chút rồi đành phải bịa chuyện: "Anh nghĩ xem, Triệu Quang Huy nói anh ta không đến trường nhưng Mục Chí Tuyền lại nói anh ta đã đến trường. Giữa hai người này chắc chắn có một người nói dối, mà người nói dối đó chính là hung thủ. Anh nghĩ ai có khả năng lấy đôi khuyên tai hơn?"
"Cho dù là động lòng tham hay có mục đích khác, Mục Chí Tuyền thực sự đáng nghi hơn một chút."
Mạnh Tư Kỳ gật đầu mạnh mẽ, cảm thấy rất vui mừng khi Triệu Lôi Đình nhanh chóng đồng ý với quan điểm của cô.
Khi xe đi được nửa đường, Mạnh Tư Kỳ hỏi: "Có nên xin lệnh khám xét từ đội trưởng Hàn không? Khám xét cả nơi làm việc và nhà của Mục Chí Tuyền."
Triệu Lôi Đình nhếch môi: "Suy cho cùng đây cũng chỉ là phỏng đoán của cô, nếu đi sai hướng, với tính khí của đội trưởng Hàn thì... Trước hết đến phòng bảo vệ đã, việc quan trọng làm trước, nếu không tìm được chứng cứ thì chúng ta sẽ đến bệnh viện."
Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước cửa phòng bảo vệ của trường. Ngôi trường này khá cũ kỹ, phòng bảo vệ cũng không lớn lắm, khá lụp xụp, tường bên ngoài đã bong tróc.
Trường học đã bị phong tỏa, ngoài các đồng chí cảnh sát đóng quân, bảo vệ của trường đều đã được cho nghỉ.
Sau khi giải thích lý do đến, hai người đi thẳng vào phòng bảo vệ. Bên trong được bày trí đơn giản, có một chiếc tủ kim loại rất nổi bật được đặt ở góc tường.
Trên bàn có một chiếc đèn pin dài và tròn, Mạnh Tư Kỳ giật mình, cô liếc qua, chữ "Tuyền" trên nắp đèn pin lập tức hiện ra trước mắt cô.
Chắc hẳn khuyên tai nằm trong chiếc đèn pin này, tuy nhiên cô cố ý dừng lại một chút, giả vờ như không thấy gì.
Triệu Lôi Đình không nói một lời, cầm chiếc đèn pin trên bàn đập mạnh vào khóa. Sau vài cú đánh, tủ đã mở.
Mạnh Tư Kỳ nuốt nước bọt, lo sợ chiếc khuyên tai bên trong có thể bị vỡ.
Triệu Lôi Đình lấy ra một cuốn sổ, giấy tờ, vài tờ hóa đơn và một chiếc hộp kim loại có kích thước bằng hộp xà phòng.
Triệu Lôi Đình nhẹ nhàng lắc hộp, bên trong phát ra tiếng kêu leng keng.
Anh ấy liếc nhìn cô, đôi đồng tử sáng lên đôi chút, ngón tay dùng lực mở nắp hộp ra.
Ngay lúc đó, ánh sáng trong mắt anh ấy lập tức biến mất. Bên trong hộp chỉ có mấy đồng xu và một viên bi, không có gì khác.
Sau khi cất đồ lại vào hộp, Triệu Lôi Đình lục soát một lượt trong tủ nhưng thực sự không thu được gì.
Tiếp theo Mạnh Tư Kỳ phối hợp với anh ấy lục soát toàn bộ phòng bảo vệ. Phòng bảo vệ vốn không lớn, ngoài chiếc tủ và bàn ghế để viết, không có đồ đạc gì khác.