Chương 16: Vụ Án Xác Chết Nữ Trong Tòa Nhà Giảng Dạy (16)

Lúc này trông Chu Tiệp Lệ không còn quá đáng sợ, có lẽ các pháp y đã làm một số xử lý. Đôi mắt đã nhắm lại, thậm chí trên đôi lông mi còn có thể thấy được một chút cứng cỏi.

Mạnh Tư Kỳ cố ý đứng cách một đoạn để quan sát toàn thân Chu Tiệp Lệ. Ngoại trừ vết thương ở cổ, không có vết thương rõ ràng nào khác, mà chắc chắn những điều này đã được viết rất rõ trong báo cáo khám nghiệm tử thi.

Hơn nữa, dưới tác dụng của thuốc mê, Chu Tiệp Lệ cũng không thể phản kháng.

Đứng trước một thi thể không còn sự sống, trong lòng Mạnh Tư Kỳ trào dâng một cảm giác thương xót khó tả. Cô đã nhìn thấy ảnh của Chu Tiệp Lệ, một người phụ nữ xinh đẹp. Lúc này thậm chí cô có cảm giác muốn tiến lại gần và nắm bàn tay của cô ấy để an ủi.

"Cô ấy thực sự đã bị xâm hại sao?" Mạnh Tư Kỳ chậm rãi đặt câu hỏi này, vì cô không tin rằng Triệu Quang Huy thực sự có thể làm điều đó với vợ mình.

"Có thể nói là một vụ cưỡиɠ ɧϊếp không thành." Trần Kiệt Dung đáp: "Hoặc nói cách khác hung thủ đã cố gắng nhưng không thành công."

Mạnh Tư Kỳ không hỏi thêm nữa, cô lại cẩn thận quan sát cơ thể Chu Tiệp Lệ.

Vì tò mò, cô phát hiện một vết hằn nhỏ trên vết siết ở cổ của nạn nhân, không quá rõ ràng, giống như vết hằn do một vật cứng có kích thước bằng đồng xu để lại.

"Pháp y Trần, vết đỏ nhỏ này là gì?" Cô chỉ tay vào đó.

Trần Kiệt Dung tiến lên quan sát kỹ: "Chúng tôi đã phát hiện trước đó, có thể là vết thương có từ trước khi nạn nhân chết, giống như bị cúc áo trên quần áo cứa qua."

Liệu có phải là do cúc áo trên tay áo của hung thủ gây ra không? Mạnh Tư Kỳ không nghĩ sâu thêm, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Chu Tiệp Lệ. Tóc cô ấy xõa ra và cô phát hiện ra lỗ tai của Chu Tiệp Lệ có lỗ khuyên tai, lỗ tai hơi đen đi một chút.

Cô có thể tưởng tượng được vẻ đẹp rạng ngời của Chu Tiệp Lệ khi đeo khuyên tai. Nhưng lại dường như có điều gì đó thiếu sót.

Rốt cuộc là thiếu gì?

Đột nhiên Mạnh Tư Kỳ cảm thấy một cơn chóng mặt thoáng qua, những hình ảnh quen thuộc lại hiện lên trước mắt cô.

Trong khung cảnh đó, một đôi khuyên tai màu xanh lục nhạt được cẩn thận tháo ra khỏi tai của một người phụ nữ đang run rẩy rồi bị một bàn tay thô ráp nhét vào nắp sau của đèn pin…

Lần này cô không bỏ qua bất kì một chi tiết nào, trên nắp sau của đèn pin, cô nhìn thấy chữ “Tuyền” được khắc một cách nguệch ngoạc bằng dao.

Sau khi những hình ảnh này biến mất, hơi thở của cô trở nên gấp gáp rõ rệt, l*иg ngực phập phồng mạnh, nhưng cô đã bình tĩnh hơn nhiều so với lần đầu tiên.

Dường như Trần Kiệt Dung nhận thấy sự bất thường của cô, hỏi với giọng quan tâm: "Tiểu Mạnh, cô có sao không?"

"Ồ, không sao đâu." Mạnh Tư Kỳ cố gắng nở một nụ cười: "Tôi ít khi tiếp xúc gần... với thi thể như vậy. Cảm ơn pháp y Trần, tôi có chút việc, tôi đi trước nhé."

"Được."

Mười phút sau, Mạnh Tư Kỳ thở hồng hộc chạy về văn phòng. Cô muốn gọi điện cho Triệu Lôi Đình nhưng vừa đúng lúc Triệu Lôi Đình cũng bước vào văn phòng. Cô bình tĩnh nhưng cũng đầy kích động nói: "Triệu Lôi Đình, tìm thấy chứng cứ rồi! Chứng cứ của hung thủ!"

"Chứng cứ gì?"

"Một câu không thể nói rõ, lên xe tôi sẽ nói."