Buổi sáng sớm trong thị trấn nhỏ giống như một con thú mệt mỏi đang ngủ say, bao phủ trong màn sương mù. Mạnh Tư Kỳ thức dậy từ giấc mơ, nhìn ra ngoài cửa sổ xám xịt và chợt nhớ hôm nay là ngày thứ mười cô làm thực tập sinh cảnh sát.
Cô thay bộ đồng phục cảnh sát màu xanh ô-liu kiểu 89, khoác thêm chiếc áo khoác dạ màu be.
Trong gương, khuôn mặt cô không có gì thay đổi, nhưng cô đã từ thế giới trước đột ngột chìm vào nước sâu và khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình đã quay về những năm 90, trở thành con gái nhà họ Mạnh.
Khi xuống lầu, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi trong phòng ăn. Anh ta cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Đuôi mắt người đàn ông hơi nhếch lên, với vẻ mặt thản nhiên quen thuộc, anh ta chào cô. Mạnh Tư Kỳ không để lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ rũ mắt xuống.
Anh ta là người anh trên danh nghĩa của cô. Sau khi mất cô, nhà họ Mạnh đã đau lòng quá mức và nhận nuôi một cậu bé từ trại trẻ mồ côi, đặt tên là Mạnh Đình Triết.
Ba của cô, Mạnh Huy đã kinh doanh suốt nhiều năm và thành công rực rỡ. Sau khi tốt nghiệp, Mạnh Đình Triết vào làm việc tại công ty của gia đình và trở thành tổng giám đốc.
Còn nhiều thời gian, Mạnh Tư Kỳ ngồi xuống, bắt đầu ăn cháo nóng do dì giúp việc là dì Thường chuẩn bị. Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Em gái, ngày mai có một ông chủ lớn đến khảo sát công ty, em đến dùng bữa cùng nhé.”
Dù bề ngoài là bữa ăn, nhưng Mạnh Tư Kỳ thừa hiểu Mạnh Đình Triết chẳng có ý tốt. Cô đã từng bị anh ta sắp xếp trong những buổi tiệc như thế, chỉ để tiếp rượu cho những ông chủ đến đầu tư, điều này khiến Mạnh Tư Kỳ rất khó chịu.
“Em không đi, còn có việc ở sở cảnh sát.” Mạnh Tư Kỳ từ chối quyết liệt.
Mẹ cô, Diệp Tú Tuệ vừa bước vào phòng khách, nói: “Đi ăn một bữa có gì mà không tốt, anh trai con nghĩ cho con mọi thứ, xem con có thái độ gì kìa.”
“Không phải thái độ của con rất tốt sao?”
Diệp Tú Tuệ cười nhạt: “Cứ tưởng con tốt nghiệp rồi sẽ hiểu chuyện, nhưng hóa ra vẫn thế.”
Mạnh Đình Triết chậm rãi nói: “Mẹ, nói ít đi, em gái cũng lớn rồi, bây giờ còn có công việc quan trọng mà.”
“Mẹ thấy nó làm cái gì mà gọi là công việc, chẳng qua chỉ là cảnh sát thực tập, ở đơn vị chỉ có rót trà với đưa tài liệu, tưởng nó phá án thật à, mẹ cá đấy, với cái thái độ này, nó còn chẳng kiếm được người yêu.”
Diệp Tú Tuệ giận dữ: “Lương thấp đến nực cười, nghỉ đi, đến công ty anh trai làm lễ tân còn tốt hơn!”
Mạnh Tư Kỳ vẫn giữ tâm trạng bình tĩnh, từ tốn ăn hết bát cháo và miếng bánh bao rồi nhìn Mạnh Đình Triết khi đứng dậy: “Em nghĩ nếu anh tự tiếp đón, có khi đầu tư của bà chủ còn nhiều hơn!”
“…” Mặt Mạnh Đình Triết đen lại ngay lập tức.
Nhìn theo bóng lưng Mạnh Tư Kỳ rời khỏi, Diệp Tú Tuệ không hài lòng nói: “Nó nói gì thế, chẳng có chút phép tắc gì cả.”
Dì Thường nhẹ nhàng nói: “Chị đừng giận, Tư Kỳ lớn lên ở nông thôn, không giống con cái thành phố.”
“Ở đâu lớn lên thì cũng phải có phép tắc chứ!”
“Mẹ, em gái tuổi này thì bướng bỉnh là đúng rồi, mẹ đừng để ý, lát nữa con mua cho nó bộ quần áo mới, giờ nó có công việc rồi, phong cách ăn mặc lại kém hẳn.”
“Mẹ chẳng cần tốn tiền đâu, quê mùa thì mặc gì cũng như nhau thôi.” Diệp Tú Tuệ nói vậy nhưng vẫn bóc cho Mạnh Đình Triết một quả trứng: “Ăn thêm đi!”