Trước đây bạo quân chưa bao giờ hỏi về mối quan hệ của ta và Mạnh Phổ.
Hôm nay, lại bất ngờ tấn công.
Ta nhìn thẳng vào mắt bạo quân, trả lời một cách thành thật.
"Thϊếp từng thích ngài ấy, nhưng bây giờ không thích nữa. Thϊếp và ngài ấy, không còn quan hệ."
"Tại sao bây giờ không thích nữa?"
"Bởi vì thϊếp, thích bệ hạ."
Như viên đá ném xuống hồ nước tĩnh lặng, ánh mắt bạo quân chao đảo nhiều lớp sóng.
"Nàng thích trẫm?"
Ta không trả lời bạo quân nữa, mà vòng tay qua cổ chàng, dùng miệng mình bịt lấy đôi môi mỏng của chàng.
Bạo quân đẩy ta ra, uống hết cả bình rượu.
Mắt bạo quân mơ màng, tiếp tục kiên trì hỏi.
"Nàng thật sự thích trẫm sao?"
Ta lại bịt lấy môi chàng.
Chàng lại đẩy ta ra, hàng mi dài ướt đẫm.
"Mau nói, nàng thích trẫm! Hu hu hu... nữ nhân độc ác, cuối cùng nàng thích Mạnh Phổ hay là thích trẫm?"
Chàng ấy đã say mềm.
Ta tiến lại gần tai chàng, môi chạm nhẹ lên vành tai, nhẹ nhàng nói:
"Thích... chàng..."
Bạo quân hít một hơi thật sâu, đẩy ta xuống giường.
Trong khi tình cảm giữa chúng ta trở nên sâu đậm, chàng ôm ta nức nở:
"Trẫm vẫn không dám tin rằng nàng là gián điệp do Mạnh Phổ cử đến.”
“Khi gặp trẫm, nàng đáng yêu đến nỗi khiến người ta không thể từ bỏ, sao nàng lại có thể là gián điệp của Mạnh Phổ, hu hu hu... trẫm quá đau khổ..."
Ta vùi đầu vào lòng chàng.
“Thϊếp là một gián điệp không hoàn thành nhiệm vụ, thϊếp đã yêu kẻ địch của mình, đã hoàn toàn mất hy vọng với đồng minh trước kia.”
“Cả thân xác lẫn trái tim thϊếp đều dành cho bệ hạ. Bệ hạ đừng phụ thϊếp, nếu không... thϊếp chỉ còn cách ch/ết mà thôi!"
Bạo quân ôm chặt ta.
"Đừng nói những lời vô nghĩa, trẫm thề, dù phụ cả thiên hạ, cũng không phụ Lý Chước Chước!"
Sau khi bạo quân tỉnh rượu, chàng không hề nuốt lời, mà nghe theo lời khuyên của ta, ban chiếu gả công chúa Nhàn Trinh cho tể tướng Mạnh Phổ.
Bất ngờ là Nhàn Trinh phản đối mạnh mẽ, còn Mạnh Phổ lại vui vẻ chấp nhận.
Ban đầu, trong tính toán của bạo quân, Mạnh Phổ cưới một người phụ nữ hắn ta không thích và đặc biệt là phiền phức, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống.
Khiến hắn ta phải phân tâm về chính trị, coi như làm giảm áp lực cho mình.
Nhưng không ngờ, Mạnh Phổ lại hồ hởi chấp nhận hôn phối được ban.
Ngược lại, công chúa Nhàn Trinh từ chối không chấp nhận, tức giận đến mức dùng ná bắn bạo quân.
Bạo quân bịt mắt, mắng Nhàn Trinh một trận thối mặt, ra lệnh cho hộ vệ của công chúa giam nàng ta lại cho đến khi ngoan ngoãn.
Tối đó, khi ta bôi thuốc cho vết thương ở lưng bạo quân, ta an ủi chàng.
"Bệ hạ, dù sao Nhàn Trinh cũng là muội muội ruột thịt của chàng, đừng lúc nào cũng giam cầm nàng. Muốn nàng tự nguyện gả cho Mạnh Phổ, thϊếp có một kế."
"Tiểu yêu tinh, nàng lại có kế gì lạ sao?"
Ta liếc chàng một cái.
"Chàng còn nhớ, công chúa nghe lời ai nhất không?"
Bạo quân đặt tay lên trán suy nghĩ.
"Sư phụ của nàng, u Dương Cáp."
"Đúng vậy, thế thì chúng ta tìm u Dương Cáp đến, công chúa chắc chắn sẽ nghe lời ông ấy. Chỉ là không biết u Dương Cáp đi đâu mất tiêu rồi, mất tích đã hơn một năm..."
Bạo quân:
"Khụ khụ, ông ta ở ngục Bắc Uyên. Có một lần phạm thượng, bị trẫm giam vào đó."
"À, ra là vậy."
Ta hiểu ra.
"Chàng xem, vì việc hôn nhân đại sự của công chúa, có thể... tạm thời đưa u Dương Cáp từ ngục Bắc Uyên về, để ông ta vạch tội cải tạo, thuyết phục công chúa được không?”
“Đến lúc đó, chàng có thể gửi ông ta trở lại ngục Bắc Uyên, hoặc ân xá, đều được."
"Đã đến ngục Bắc Uyên, người đó mãi mãi không thể được ân xá."