Ngồi trong ngục tối, ta tự hỏi, mình là một gián điệp, lại mắc phải căn bệnh chỉ có thể nói thật, liệu còn có lối thoát nào không?
Tình thế thật là bấp bênh.
Bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng bước chân.
Bạo quân đến, cầm theo một bình rượu lớn.
Bước đi của chàng không vững, có vẻ như đã say khướt.
Chàng lảo đảo bước vào phòng giam, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm.
Ta nghĩ mình sắp xong đời rồi. Mình sẽ phải chia tay với thế giới tuyệt đẹp này.
Bất ngờ, bạo quân ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khóc lớn.
"Oa hu hu hu, Lý Chước Chước nàng là kẻ tệ bạc, nàng hãm hại trẫm... hu hu hu..."
Lúc này ta mới nhớ ra, bạo quân khi say rượu có tính cách rất kỳ lạ, mỗi lần say đều khóc.
Khi tỉnh rượu lại không chịu thừa nhận.
Nhìn thấy bạo quân khóc như thật, lòng ta cũng cảm thấy đau xót.
Ta bò lại ôm chàng.
"Đừng khóc, là ta không tốt, đừng khóc nữa, nào...”
Bạo quân lợi dụng tình hình ôm chặt lấy ta , càng ôm càng chặt, cuối cùng ta bị chàng đè xuống đống rơm khô.
Ôi, ôi, ôi, định làm cái gì đây...
Cuối cùng, bạo quân thoả mãn, ôm ta đi vào giấc mộng.
Nhưng ta không thể ngủ được, luôn nghĩ về việc mình làm sao lại mắc phải căn bệnh chỉ có thể nói thật này.
Ta không ăn phải nấm độc ở Vân Nam, cũng không cắn thuốc đến mức hưng phấn.
Là một gián điệp, ta luôn cẩn thận từng li từng tí, giữ cho đầu óc minh mẫn, đến rượu cũng không dám uống, huống hồ là rượu thuốc.
Đang lo lắng, bàn tay ôm lấy ta kia lại động đậy.
Bạo quân tỉnh dậy.
Chàng mở mắt, đồng tử màu đen sâu thẳm, như chứa đựng những âm mưu sâu kín.
"Lý Chước Chước, trẫm có một nhiệm vụ cho ngươi."
"Bệ hạ... xin hãy nói."
"Ngươi hãy đến phủ tể tướng một chuyến."
"Hả?"
...
Tại phủ tể tướng.
Khi thấy ta, Mạnh Phổ nghiêm túc.
"Nàng vào cung ba tháng không hề có tin tức, sao giờ lại đột nhiên đến đây?"
Ta gãi đầu.
"Là... bạo quân bảo thϊếp đến đây."
"Cái gì? Hắn ta bảo nàng đến? Nàng bị lộ rồi sao?"
"Ừm..."
Bộ mặt Mạnh Phổ trở nên lạnh lùng, ánh mắt chợt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
Ta hiểu nó là ý định gi/ết người.
Để ngăn chặn việc hắn loại bỏ ta, trước khi tể tướng kịp hành động ta vội vàng giải thích.
"Bạo quân nói, hắn biết tể tướng không hài lòng với mình, và hắn cũng rất không hài lòng với tể tướng.”
“Nên hắn quyết định sẽ đối đầu với chàng, xem ai sẽ là người cười cuối cùng.”
“Còn ta, sẽ chuộc lỗi bằng cách làm sứ giả của hắn."
Mạnh Phổ nhìn ta với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Ta nuốt nước miếng.
"Đêm nay, bạo quân sẽ đến Bách Hoa Lâu mua vui, chỉ mặc trang phục bình thường, chỉ dẫn theo năm hộ vệ."
Mạnh Phổ nheo mắt.
"Đây là lời bạo quân bảo nàng truyền cho ta à?"
Ta vội vàng lắc đầu.
"Không, đây là thông tin thϊếp tìm hiểu được. Thϊếp nghĩ có thể nó sẽ hữu ích với chàng."
Mạnh Phổ luôn muốn bắt cóc bạo quân.
Lần này bạo quân chỉ mặc thường phục ra khỏi cung, lại ít hộ vệ, đây là cơ hội tốt để Mạnh Phổ tập kích.
Nhưng Mạnh Phổ lại hỏi ta.
"Nàng đã bị lộ, làm sao ta có thể tin nàng?"
Ta cúi đầu.
"Thϊếp mắc một loại bệnh."
"Bệnh gì?"
"Bệnh chỉ có thể nói thật."
Mạnh Phổ nhíu mày.
"Ta đã nghe nói về loại bệnh này, nàng mắc bệnh có thể là do bị sơn yêu nguyền rủa."
"Ồ, ra là vậy... có vẻ như thϊếp không phải là người tốt, đến sơn yêu cũng không thích thϊếp."
Ta buồn bã cúi đầu, hành lễ với tể tướng.
"Đại nhân, thϊếp thân xin cáo lui, trở về muộn sẽ bị bạo quân quở trách."
"Lý Chước Chước."
Mạnh Phổ gọi ta, giọng nói dịu dàng hơn nhiều.
"Ngài còn gì muốn phân phó?"
"Nàng... vẫn khỏe chứ?"
"Thϊếp vẫn ổn."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta, miễn cưỡng nở một nụ cười:
"Bạo quân thích thϊếp, không nỡ làm gì thϊếp, vẫn để thϊếp tiếp tục phục vụ hắn."
Mạnh Phổ né tránh ánh mắt ta rồi "Ồ" một tiếng.
"Vậy nàng đi đi."