Việc này đã khiến cho Mạnh Phổ cùng triều thần bất bình.
Không chỉ vì thân phận, mà nhị hoàng tử vốn đã có tiếng xấu, tính tình bạo ngược, tham lam xa đọa.
Họ gọi người ấy là "Bạo Quân".
Chỉ sau khi Bạo Quân lên ngôi, ta mới biết tên của chàng là “Diệp Phong”.
Ta tìm đến Mạnh Phổ, nói với hắn hãy đưa ta vào cung, ta sẽ giúp hắn loại bỏ Bạo Quân.
Vào thời điểm đó, Diệp Phong gần như phát điên, ra lệnh bắt giữ tất cả các nữ nô, đưa vào cung để phục vụ lạc thú của mình.
Thϊếp thất của Mạnh Phổ chính là nữ nô, nàng ta hoảng sợ một thời gian, lại thêm bị cảm lạnh, cuối cùng đã qua đời.
Mạnh Phổ vừa giận vừa hận, trong lòng hắn chỉ muốn báo thù, không suy nghĩ nhiều, liền cho ta giả dạng thϊếp thất của mình, dưới danh nghĩa một vũ nữ, đưa vào cung.
Và ta rất nhanh nhận được sự sủng ái của Bạo Quân.
Trong ba tháng thân mật với Bạo Quân, ta cùng chàng ăn cơm, cùng chàng ngủ, cùng chàng tán gẫu, chỉ không gửi tin tức về cho Mạnh Phổ.
Cho đến một ngày, ta chán chường, chuẩn bị ra tay với Mạnh Phổ.
Vì vậy, ta tự nhận mình mắc một căn bệnh: Bệnh chỉ có thể nói sự thật.
Ta thực sự không muốn như vậy, điều ta mong đợi, chỉ là cùng Mạnh Phổ về quê, mua một căn nhà lớn, sinh mấy đứa trẻ nghịch ngợm, sống một cuộc sống bình dị.
Nhưng hắn lại ép ta quá mức.
Sau khi mọi thứ trôi qua, vào một ngày xuân, ta cùng Bạo Quân du thuyền trên sông Thành Châu, Bạo Quân hỏi ta:
"Bệnh của nàng đã khỏi chưa?"
Ta nói.
"Trước mặt chàng, không thể nào khỏi được."
Bạo Quân ôm ta chặt hơn, vô cùng sủng ái.
"Biết trẫm nhận ra nàng lúc nào không?"
"Hả? Chẳng phải là ngay từ đầu sao?"
Ta tưởng rằng mình nhanh chóng nhận được sủng ái của chàng là vì chàng nhận ra ta.
“Trẫm không phải người nhạy bén, trước kia chỉ thấy nàng ưa nhìn, không hiểu sao lại thích.”
“Cho đến khi nàng rắc thuốc lên vết thương cho trẫm, trong lọ sứ nhỏ màu xanh nhạt đó là bột trắng, rắc lên vết thương liền giảm đau và cầm máu."
Ta cười mà không nói gì, tựa vào lòng bạo quân, ngắm nhìn hoa đào và liễu xanh bên bờ sông, hải âu chao lượn.
"Đúng rồi, khi nào thì Lý tể tướng sẵn lòng trở thành Hoàng hậu của trẫm?"
"Không làm Hoàng hậu nữa, thϊếp có bóng ma khi làm vợ người ta."
Việc làm vợ Mạnh Phổ vài năm, đã làm ta sợ hãi.
"Vậy được... Vậy trẫm chỉ có thể cô độc một đời."
"Không sao, thϊếp sẽ ở bên cạnh Bệ hạ, chúng ta quân vương và tể tướng một nhà, thân càng thêm thân.”
Bạo Quân một tay giữ gáy, một tay ôm eo, đẩy ta xuống khoang thuyền.
Thân thuyền bắt đầu dao động, tạo nên những gợn sóng mơ hồ trên dòng nước xanh.
Hết -