Chương 23: Nguồn gốc gậy bắt ngựa của sắc quỷ

Cô gái mặt tàn nhang nghe xong, nhịn không được rùng mình một cái, thân thể lại bởi vì sợ hãi mà dường như có chút run rẩy.

Cho dù là ai thì khi biết mình bị một con quỷ bám theo ba năm thì chỉ sợ đều sẽ không thể giữ được bình tĩnh.

Huống chi, tên này... Còn một lần lại một lần phá hủy chuyện tình cảm của mình!

“Dưa hấu lớn: Đối với con quỷ này, tôi chỉ có thể nói... Trâu bò!“

“Súng hơi đổi pháo: Tôi là một tên biếи ŧɦái mà khi nghe xong cũng cảm thấy biếи ŧɦái! Thật sự là chịu không nổi con quỷ này!“

“Đại đại quái: Đại sư, cầu xin ngài mau làm việc, thu con quỷ này đi! “

Trong phòng livestream, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Mà mấy cô gái đang ở hiện trường, đáy lòng lại càng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Sắc quỷ ngẩng đầu lên, muốn mở miệng lần nữa, muốn phát tiết toàn bộ nỗi tương tư trong ba năm qua thì đột nhiên…

“Ba!"

Lâm Trần giơ tay lên đấm cho nó một cú, lập tức khiến đối phương nuốt lại lời định nói.

Sắc quỷ trực tiếp bị đấm đến choáng váng, ước chừng qua một hồi lâu, mới phục hồi tinh thần trở lại, vừa sợ vừa giận:

"Vấn đề của anh tôi đã trả lời rồi, sao anh lại còn đánh tôi?"

Lâm Trần thản nhiên nói: "Bởi vì anh nói nhiều quá, mà tôi vẫn còn vấn đề khác muốn hỏi!”

Nếu để mặc cho tên này nói tiếp, chỉ sợ là nói mấy ngày vẫn còn chưa xong.

"Anh!"

Sắc quỷ trợn tròn hai mắt nhưng khi nhìn thấy Lâm Trần đang lặng lẽ giơ tay lên thì nó quyết đoán thay đổi giọng điệu: “Đại ca! anh cứ hỏi đi!”

"Anh có biết gậy bắt ngựa của sắc quỷ không?"

Lâm Trần còn nhớ rõ khoảng thời gian trước, khi hệ thống giúp mình sàng lọc đạo cụ.

Trong đó có một đạo cụ chính là Gậy bắt ngựa của Sắc quỷ. Nói không chừng có liên hệ gì với sắc quỷ ở trước mắt này.

"Tôi biết!"

Sắc quỷ vừa nghe đến cây gậy thì nhất thời lấy lại tinh thần: "Đó là quỷ khí do một vị tiền bối của tôi tự tay sáng tạo ra! Chẳng lẽ anh biết vị tiền bối kia của tôi?”

Gã ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình còn có thể cứu.

"Không! Tôi không biết hắn nhưng cũng có thể tính là bạn tri kỷ đã lâu.”

Lâm Trần suy nghĩ một chút, nói như thế.

Lời này cũng không tính là đang lừa gạt đối phương, dù sao hắn cũng rất muốn có được đạo cụ kia.

Sắc quỷ nghe xong thì nhất thời yên lòng lại.

Xem ra mạng của mình có thể bảo vệ rồi.

Lâm Trần suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vị tiền bối kia của anh hiện tại đang ở đâu? ”

Sắc quỷ đáp: "Không còn! Vị đó trêu chọc đến một nữ quỷ vương, sau đó thì chính là… không có sau đó nữa!”

“......”

Lâm Trần trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Vậy tôi yên tâm rồi!”

Sau đó, tay phải hắn sờ về phía sau lưng một cái, trực tiếp móc ra một cái bao tải.

Tiếp đó thuần thục lắc một cái, miệng bao tải lập tức mở ra.

"Anh... Ý anh là sao? ”

Nhất thời Sắc quỷ có chút tê dại, không khỏi hét lên: "Anh vẫn không định buông tha cho tôi sao?”

"Thả anh ra sao? Đùa gì vậy?”

Lâm Trần giữ chặt đầu của sắc quỷ, tiếp đó nhét vào bao tải nhưng vẫn không quên đại nghĩa lẫm liệt nói: "Hôm nay, tôi sẽ vì dân trừ hại! ”

Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn một màn này, hiện tại cô chỉ cảm thấy da đầu mình đã tê dại.

Vì sao cô lại cảm thấy phong cách bắt quỷ thế này có chút quỷ dị như vậy?

Lúc này Đào Đào và mấy cô gái khác cũng khϊếp sợ nói không nói nên lời.

Hai tên này, rốt cuộc ai mới là ác quỷ đây?

Làm sao lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn đảo ngược như thế?

“Sơ Mộng Linh Anh: Vì dân trừ hại? Lời này từ trong miệng đại sư nói ra, làm sao tôi lại cảm thấy có chút biếи ŧɦái vậy nhỉ?

“Cố hương: Mọi người đều biết, một người tốt sẽ không bao giờ mang theo gạch và bao tải.”

“Quý ông: Đại sư không hổ là đại sư, phương thức trừ quỷ cũng không phải là tầm thường!”

“Nguyệt Thành: Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi là cảm thấy con quỷ kia có chút đáng thương sao? (。ŏ﹏ŏ).”

Chỉ thấy lúc này đầu của sắc quỷ đã bị đè lại, không thể động đậy. Nửa người dưới thì liều mạng vùng vẫy, hai chân đạp loạn.

Hiển nhiên là du͙© vọиɠ sống rất mạnh.

“Anh còn dám phản kháng sao?”

Lâm Trần vừa nhìn thì ngay lập tức không vui nên đã lấy ra một khối gạch từ phía sau, trực tiếp phan tới.

“Phanh!”

Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đυ.c, ở phía sau gáy của sắc quỷ. Nó bị gạch đập trúng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, nó nằm thẳng cẳng trên mặt đất không nhúc nhích, giống như một con cá chết.

"Nhìn cái gì đấy? Các cô còn không đến giúp tôi sao?”

Lâm Trần thấy sắc quỷ bị đánh ngất xỉu thì cũng lười lãng phí sức lực, cho nên trừng mắt nhìn đám người Đào Đào một cái.

"Hả? Được rồi! Được rồi!”

Mấy cô gái ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, run rẩy tiến lên, hợp lực nhét sắc quỷ vào bao tải.

Đào Đào còn không quên đòi Lâm Trần một sợi dây thừng, để buộc chặt bao tải lại.

Diệp Tiểu Nhu cầm máy quay, nhìn một màn trước mắt, khóe miệng mơ hồ có chút co giật.