Lúc này Đào Đào và bạn của cô cũng sững sờ tại chỗ.
Kịch bản dường như không phải viết như vậy nha?
"Diệp Tiểu Nhu, tôi còn đang nghĩ cô lớn mật đến mức nào, kết quả là đây sao?"
Chỉ thấy một tay Lâm Trần ấn công tắc đèn, mặt không có chút thay đổi nói: "Chúc mừng cô! Tiền thưởng của lần này... Không còn nữa!”
Không đợi Diệp Tiểu Nhu phản ứng thì hắn đã nhìn về phía đám người Đào Đào, âm thầm lấy ra một viên gạch từ phía sau, nói:
"Tôi cảm thấy các cô còn có thể tự cứu mình một chút."
“Đại Đại Quái: Con mẹ nó! Tự cứu giúp bản thân, ha ha ha ha…”
“Dưa hấu lớn: không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy, streamer không góp sức gì hết nha!”
“Du côn thanh nhã: Sao có thể trách chủ phòng không góp sức chứ? Ai lại có thể nghĩ tới, đại sư vậy mà lén lén lút lút đi mở công tắc đèn?”
“Phương Chủ Khứ: Hiện tại tôi chỉ tò mò, anh ta là một đại sư bắt quỷ, vì sao lại mang theo viên gạch?”
“Ngân Hà Tinh Hệ Tiểu Hương: Ngoại trừ viên gạch ra thì có thể trên người của hắn còn giấu bao tải nữa…”
Trong phòng trực tiếp, tất cả mọi người lập tức rơi vào trầm mặc.
Cái tên này thực sự là một người bắt quỷ sao?
Trong phòng, cô gái áo trắng và cô gái mặt tàn nhang nhìn viên gạch trong tay Lâm Trần một chút, rồi chợt liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, cực kỳ ăn ý lui vào trong góc, ném cho Đào Đào một ánh mắt tự cầu phúc.
Đào Đào nhịn không được run lẩy bẩy, nói: "Đại sư, anh nghe tôi ngụy biện…À Không! Anh nghe tôi giải thích đi..."
Lúc này, cô dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để nói rõ nguyên nhân trước sau, giải thích một lại một lượt.
Sau đó, cô dùng một bộ dáng đáng thương nhìn Lâm Trần.
Lâm Trần mặt không chút thay đổi, cũng không có trả lời.
"Nếu không thì... Thêm tiền được không?”
Đào Đào thật cẩn thận dò hỏi.
"Cô nói sớm thì không phải là đã không có chuyện gì rồi sao?"
Ngay lập tức, vẻ mặt của Lâm Trần thay đổi thành một nụ cười nhiệt tình.
Không có gì là tiền không thể giải quyết!
Nếu có thì nhất định là do tiền chưa đủ nhiều.
"Cô định thêm bao nhiêu?"
Lâm Trần có chút chờ mong nhìn về phía đối phương.
"Một... Một ngàn được không? ”
Đào Đào run rẩy vươn ra một ngón trỏ.
Sắc mặt Lâm Trần "Vù" một cái lập tức lạnh xuống.
"Ba ngàn, ba ngàn! Tôi thực sự không còn tiền nữa rồi! Hu hu......”
Đào Đào sợ tới mức run rẩy, lại không nhịn được mà khóc rống lên.
Cô vốn định nhân cơ hội này để thu thêm một nhóm người hâm mộ, để kiếm thêm chút tiền sinh hoạt phí.
Nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, kết quả lại thiếu chút nữa đem chính mình cũng bồi vào!
Streamer làm việc đến mức như cô ấy, thật sự là đủ uất ức!
"Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa!"
Lâm Trần thấy đối phương đáng thương như vậy thì không khỏi lên tiếng an ủi vài câu, sau đó lại nói: "Cô muốn trả bằng tiền mặt, hay là chuyển khoản đây?”
“Phương Chủ Tấc: An ủi người, là bởi vì có lương tâm. Tiếp tục đòi tiền, là bởi vì lương tâm không nhiều lắm.”
“Vết tích của Lệ quang: Lầu trên đừng chọc tôi cười, nước mắt vì cười đã sắp ướt cả giày rồi đây.”
“Ăn Đào Đào: Đào Đào đừng khóc! Sau này chúng ta không chơi với anh ta nữa!”
......
"Chuyển... Chuyển khoản đi! ”
Đào Đào lau nước mắt, vừa nghẹn ngào, vừa lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho Lâm Trần.
"Đinh! Tài khoản của bạn đã thêm 3,000."
Sau khi âm thanh của điện thoại di động vang lên, Lâm Trần lập tức hài lòng gật đầu.
“Không tệ! Lần này đi không uổng phí, còn được thêm thu nhập ngoài dự kiến!”
"Cuối cùng cũng kết thúc."
Cô gái mặt tàn nhang thấy thế thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Quan điểm trong lòng đối với Lâm Trần cũng thay đổi một chút.
Vốn cô còn tưởng rằng, đối phương là tên giả thần giả quỷ.
Mà bây giờ xem ra, mặc dù đối phương không phải là đại sư gì, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ hung ác, tốt hơn nhiều so với những kẻ hung ác khác.
Dù sao, cô cũng chưa bao giờ nghe nói qua, có người độc ác nào mà mang theo một viên gạch, còn mang theo bao tải.
"Đúng rồi! Tiểu Tĩnh, vừa rồi tại sao cậu lại đập vỡ bình hoa?"
Cô gái mặt tàn nhang nhớ lại chiếc bình bị vỡ trên mặt đất, có vẻ hơi đau lòng nói: "Trong kịch bản của chúng ta không đề cập đến chuyện này nha!”
"Bình hoa?"
Cô gái áo trắng được gọi là Tiểu Tĩnh ngẩn người, nhịn không được nói: "Cậu đang nói cái gì vậy? Mình căn bản là không có chạm vào bình hoa..."
Cô đang nói, giống như liên tưởng đến cái gì đó, thanh âm dần dần nhỏ đi.
Mấy người Đào Đào nghe được lời nói của Tiểu Tĩnh thì nhất thời sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Nếu bình hoa không phải là do Tiểu Tĩnh làm vỡ.
Như vậy...... Sẽ là ai?
Căn phòng to như vậy, giờ đây lại rơi vào im lặng.
“Két cạch!”
Lúc này, tay nắm cửa phòng nhẹ nhàng chuyển động một chút...
“Dưa hấu lớn: Con mẹ nó! Làm tôi sợ rồi! Không thể thực sự có quỷ được, phải không?“
“Đại Đại Quái: Cái này không giống như là diễn. Thành thật mà nói, tôi có hơi sợ rồi đó…”
“Quý ông: Hẳn là thật! Các người còn nhớ hay không, lúc đại sư tiến vào, có nói một câu là nơi này có chút không thích hợp?”