Chương 18: Cô không tầm thường! Cô thanh cao!

"Tôi thích ăn táo: Không nghĩ tới đại sư bắt quỷ cũng đã kịp bắt trend rồi nha, không chỉ mở văn phòng làm việc, còn dự định quay lại video nữa chứ.”

"Tiểu dâu tây: Nói gì đi nữa, đại sư đúng là rất đẹp trai đó nha! Chủ phòng giúp tôi hỏi một chút, văn phòng đại sư còn thiếu người không?”

"Ăn Đào Đào: Phi, một đám mê trai."

“Ngồi xuống trước đi, cô kể lại tình huống cho tôi nghe một chút.”

Lúc này, Lâm Trần tiện tay rót chén trà, đưa tới cho Đào Đào.

Đào Đào tiếp nhận chén trà, sau đó nói: “Kỳ thực không phải là tôi, mà là một người bằng bạn của tôi, ở trong nhà của cô ấy hình như là có một con quỷ.”

“Sau đó thì sao?”

Lâm Trần gật đầu một cái, tiếp đó dò hỏi.

“......”

Đào Đào rơi vào trầm mặc.

Mọi chuyện đều do cô tự biên ra, hơn nữa còn không có biên ra hết toàn bộ nội dung, nào biết tiếp theo phải nói cái gì?

"Tiểu dâu tây: Ha ha ha… chủ phòng trước tiên muốn gạt người ta, phải động não một chút đi chứ!”

"Otsutsuki vui tươi: Lúc này, có lẽ trong lòng chủ phòng rối thành một đám rồi.”

“Tôi... Tình huống cụ thể, tôi cũng không có rõ ràng, cô ấy không có nói với tôi tỉ mỉ chuyện này.”

Đào Đào vắt hết óc, cuối cùng đã nghĩ ra một lý do tạm xem là hợp lý để trả lời Lâm Trần.

“Không rõ lắm coi như xong.”

Lâm Trần đối với cái này cũng không phải là đặc biệt để ý.

Cho dù quỷ vật có mạnh mẽ vượt ra khỏi phạm vi năng lực của hắn, hoặc có thể chạy trốn được hay không cũng không thành vấn đề .

Đương nhiên, phải nhắc tới một điều chính là, từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp qua một con quỷ nào mạnh hơn hắn…

"Trước tiên nói về vấn đề tiền ủy thác đi!”

Lâm Trần trầm ngâm một lát, đưa ra một con số chính xác: "Mười ngàn! Tôi có thể giúp người bạn kia của cô giải quyết triệt để vấn đề này, tuyệt đối không còn phải lo lắng.”

Hắn thấy lúc này Đào Đào đang phát sóng trực tiếp.

Bởi vậy, giá cả tuyệt đối không thể quá thấp, bằng không sau này chuyện lông gà vỏ tỏi nào cũng đều sẽ tìm đến hắn thì làm sao mà chịu nổi?

Mười ngàn?

Đào Đào như hóa đá tại chỗ.

Lúc này, khán giả trong phòng livestream nhất thời cười như điên.

Chưa hố được người ta, trước tiên phải tốn mất mười ngàn?

Thật con mẹ nó tuyệt!

“Chẳng lẽ ở trong lòng của cô, người bạn này không đáng với cái giá này hay sao?”

Lâm Trần thấy đối phương có chút chần chờ, vội vàng khuyên nhủ: "Đây không chỉ là tiền ủy thác, mà nó còn tượng trưng cho tình bạn giữa hai người đó nha!”

"Nếu không... hai ngàn được chứ? ”

Đào Đào cân nhắc ví tiền nhỏ của mình một chút, tiếp đó có chút chần chờ nói.

“Ngân Hà Tinh Hệ Tiểu Hương: Thần! Con mẹ nó hai ngàn! Người bạn kia của cô ở trong lòng cô chỉ đáng giá có hai ngàn?”

“Nhã Kỳ cười: Giỏi lắm! Bác gái ở ngoài chợ cũng không tàn nhẫn trả giá như cô, một đao chém mất tám ngàn.”

“Phương Nhân Tấc: Bạn của chủ phòng: Đúng là cậu không tầm thường, cậu thật sự thanh cao, cậu đem mạng của mình đi trả giá với người ta?”

“Tám ngàn, không thể ít hơn nữa."

Lâm Trần suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Bằng không, nếu bạn của cô mà biết được sẽ rất là tức giận đó nha.”

Đào Đào: "..."

Diệp Tiểu Nhu: "..."

Khán giả trong livestream: "..."

Cuối cùng, Đào Đào vẫn cắn răng, chuyển cho Lâm Trần tám ngàn tệ.

Sau khi chuyển tiền xong, cô nhìn số dư còn lại của mình, suýt chút nữa không nhịn được mà phát khóc.

Lâm Trần nhìn Đào Đào ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Người bạn kia của cô thật đáng thương..."

Con mẹ nó! Bạn của cô gặp phải quỷ đó, vẫn còn đang chờ cứu mạng đó nha!

Vậy mà cô còn rãnh rỗi ở đây trả giá với tôi, bây giờ còn bảy ra gương mặt đau khổ khóc lóc như vậy!

Lúc này, Đào Đào rốt cục vẫn không thể nhịn được, nước mắt ủy khuất bỗng chảy xuống.

Điều này là giả! Tất cả đều là giả!

Không, không được! Nhất định phải chịu đựng, phải nhịn.

Bất luận thế nào, tiền này cũng không thể để nó mất trắng được!

Đào Đào vội vàng lau nước mắt, cô cố nén nỗi ủy khuất lại trong lòng.

“Phương Nhân Tấc: Người dẫn chương trình đừng khóc nữa, con người tôi không muốn nhìn nhất chính là thấy con gái khóc. Vừa nhìn thấy… tôi đã nhịn không được muốn cười… Ha ha ha …”

“Thanh Sơn Không Thể Nhìn Thấy: Vì sao trong mắt Đào Đào thường rưng rưng nước mắt, bởi vì Đào Đào trong lòng có nỗi khổ, nhưng Đào Đào lại không thể nói nên lời.”

......

Lâm Trần nhìn thời gian một chút, lúc này đã là hơn năm giờ chiều rồi, sau đó hắn hỏi: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

"Nếu không thì... 9 giờ nha!”

Đào Đào suy nghĩ một chút, rồi đáp.

“Dù sao cũng phải dọa người. Nếu còn quá sớm, khán giả cũng sẽ không hài lòng."

“Chín giờ…”

Cho dù là Lâm Trần, vẻ mặt cũng không khỏi có chút cổ quái nói: "Chờ chúng ta đến đó, nói không chừng người bạn kia của cô đều đã lạnh rồi."

“Có vẻ cô thật sự không coi trọng tính mệnh của người bạn này nha…”

“......”

Đào Đào cảm thấy trong lòng của mình như muốn sụp đổ.