- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Bán Quỷ
- Chương 1: Tôi liếc mắt là đã biết cô không phải người
Bán Quỷ
Chương 1: Tôi liếc mắt là đã biết cô không phải người
Đêm khuya.
Thành phố Thiên Hải, trước cổng một ngôi trường bỏ hoang.
"Chào buổi tối các vị khán giả trong buổi livestream, tôi là bạn cũ của các người, Đào Đào đây."
Một cô gái trẻ khoảng 18 hoặc 19 tuổi đang cầm gậy selfie chào hỏi khán giả trước camera của điện thoại di động.
Lúc này phòng livestream lập tức tràn vào một lượng lớn khán giả.
“Ăn Đào Đào: Đào Đào cô bây giờ ở đâu thế? Tại sao xung quanh lại tối tăm như vậy?”
“Ác Long gào thét: Nữ streamer không phải là đi ‘thám linh’ đấy chứ?”
“Lúc trước tôi đã đáp ứng mọi người muốn làm ‘thám linh’ một lần, làm người nhất định phải nói lời thì giữ lời nha!"
Đào Đào cười nói: “Huống chi, trên thế giới này vốn không có quỷ hồn! Tất cả mọi người phải tin vào khoa học chứ!”
Sau đó, cô bắt đầu giới thiệu: “Nơi này trước đây là một trường cấp 2 ở Thiên Hải, bởi vì một đám cháy bất ngờ mà khiến rất nhiều người đã chết. Bây giờ nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.”
"Hôm nay tôi sẽ chứng minh với mọi người, trên thế giới này không có quỷ!"
“Ăn Đào Đào: Đào Đào nói rất hay! Trên đời này lấy đâu ra cái gì quỷ hồn chứ?”
“Đại Ống Mộc Nhất Nhạc: Các người không thấy, không có nghĩa là trên thế giới này không có.”
“Quý ông: Nói thật! Mấy ngày trước tôi đã gặp quỷ rồi, bây giờ vẫn còn sợ hãi. Nữ streamer à, tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.”
Đúng lúc này, một cơn gió âm u thổi qua.
Đào Đào nhịn không được rùng mình một cái, lông tơ trên người cô dựng ngược như rễ cây.
Cô nhìn bình luận của khán giả tên là ‘Quý Ông’ thì cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, thật sự có mấy phần ý muốn rút lui.
“Ăn Đào Đào: Đào Đào đừng sợ! Tôi tin rằng, thế giới này là hoàn toàn không có cái gì gọi là ma quỷ!”
Được rồi, đã đến mức này, cho dù là mình muốn đi cũng không đi được.
Đào Đào hít sâu một hơi, chỉ có thể kiên trì đi vào trường học.
Cơ hồ là chân trước cô vừa bước vào cổng trường, cỗ khí tức âm u kia lại nặng hơn mấy phần.
Mặc dù cô cũng không tin vào sự tồn tại của quỷ, lúc này cũng không khỏi có chút sợ hãi, chỉ có thể thông qua việc không ngừng nói chuyện với khán giả để phân tán lực chú ý của mình.
Rất nhanh, Đào Đào đã đi đến lầu dạy học.
Bên trong tòa nhà cực kỳ yên tĩnh, một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
"Két cạch, két cạch…”
Đào Đào bắt đầu đi lên lầu sáu, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, khiến cho âm thanh của tiếng bước chân cực kỳ rõ ràng.
Mặc dù Đào Đào trước đó đã chuẩn bị tâm lý, lúc này cũng không khỏi có chút chột dạ.
Cuối cùng, cô kiên trì đi lên tầng thứ sáu, dựa vào hành lang nghỉ ngơi một lát, lúc này mới nhìn về phía camera nói: “Thế nào? Tôi nói trên thế giới này căn bản là không có..."
"Tách, tí tách..."
Đột nhiên, có âm thanh giọt nước rơi đến từ phía cuối hành lang.
Giọng nói của Đào Đào đột nhiên dừng lại, cô chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ chợt nổi lên, da đầu đều cảm thấy tê dại!
“Bom màu hồng: Ôi mẹ ơi! m thanh gì vậy?”
“Quý ông: Cô gái nhỏ, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau chạy đi!”
“Ăn đào đào: Ha ha ha, đây nhất định là kịch bản mà Đào Đào đã sắp xếp từ trước, nhìn các người sợ hãi chưa kìa!”
Kịch bản được sắp xếp trước sao? Tôi sắp xếp cái đầu anh!
Đào Đào quả thực nhịn không được muốn mắn mẹ hắn, cô hiện tại chỉ muốn quay người rời đi.
Nhưng khi cô nhìn thấy số lượng người xem bắt đầu tăng lên, cô có chút do dự.
Dù sao, cô chỉ là một streamer nhỏ có mấy trăm fan. Nếu cứ như vậy mà đi, nhân khí thật vất vả mới tăng lên khẳng định lại rơi xuống...
“Ăn Đào Đào: đây không phải là kịch bản sao? Cô còn sững sờ ở đó làm cái gì đây, dựa theo kịch bản thì bây giờ nên qua bên đó xem!”
Trong nháy mắt, Đào Đào đột nhiên cảm thấy mình có phải đắc tội với người nào đó hay không, cho nên đối phương ngụy trang thành một fan trung thành để hãm hại mình.
Cô hít sâu một hơi, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi đi về phía cuối hành lang đối diện.
"Két cạch, két cạch..."
Cuối cùng, Đào Đào đi tới cuối hành lang thì dừng bước.
Âm thanh của những giọt nước vẫn tiếp tục, là từ phía nhà vệ sinh truyền đến.
Đào Đào nuốt nước miếng, tiếp đó cẩn thận đi vào.
Đập vào mắt cô trước tiên chính là một hàng bồn rửa tay, một trong số đó đang liên tục rò rỉ những giọt nước ra ngoài.
“Tôi không tin có quỷ: hẳn là vòi nước đã lâu năm không sửa chữa, vừa rồi thật sự là dọa tôi đến phát hoảng.”
“Quý ông: Nếu thật sự là lâu năm không sửa chữa, vậy từ lúc cô gái nhỏ này đi lên thì đã nghe được tiếng nước này mới đúng.”
Đào Đào vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhìn thấy bình luận này của ‘Quý Ông’ thì tim cô lập tức đập thình thịch.
"Két cạch, két cạch..."
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Bán Quỷ
- Chương 1: Tôi liếc mắt là đã biết cô không phải người