Chương 4: Nũng nịu

Chương 4: Nũng nịu

Anh rể người này chính là như thế, dường như mọi chuyện trên đời này không tính là chuyện lớn gì cả vậy.

“Anh rể!” Rốt cuộc Trương Thiến không còn sức lực gì, bàn tay níu lấy ống tay áo anh đành phải buông ra.

Chẳng qua giọng điệu oán trách trở nên tự nhiên hơn: “Anh có thể đừng nói cho chị em biết không? Em biết sai rồi, anh răn dạy em một chút là được rồi, đừng làm phiền đến chị ấy.”

Trần Khải Phàm mây trôi nước chảy nhìn chằm chằm cô em vợ, vẫn cảm thấy cô đang yêu động lòng người, so với chị gái cô, hoàn toàn là phong tình khác.

Chẳng qua thói quen sinh hoạt vẫn nên sửa lại một chút, suốt ngày dùng tiền như vậy là không được:

“Muốn anh không nói cho cô ấy cũng được, trước tiên nghe em nói đã, nóng lòng muốn có tiền như vậy để làm gì?”

Trương Thiến nghe xong quả thực muốn khóc, lời này sao có thể nói với anh rể, cô lại níu lấy ống tay áo anh lắc qua lắc lại, nũng nịu cầu xin tha thứ.

“Anh rể, anh đừng hỏi mà, gần đây cuộc sống em trôi qua rất khổ, ăn không ngon, mặc không tốt, cho nên mới nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, anh coi chuyện này như chưa xảy ra, buông tha cho em được không? Em hứa em sẽ không hổ nháo, còn không được à?”

“Em thật đúng là biết nói đùa đấy Thiến Thiến, chuyện này nếu để người không biết còn cho rằng anh và chị gái ngược đãi em đấy, bây giờ phí dụng hàng tháng của em, em vẫn còn chê ít hả? Chỉ sợ là qua lại với bạn trai phú nhị đại đã lâu, không biết cuộc sống của nữ sinh bình thường là gì nhỉ?”

Trương Thiến lại bắt đầu khóc lóc than khổ, nhưng cố hết sức cũng không ra nước mắt, ở trước mặt anh rể không có gì che giấu được.

“Anh rể, anh làm gì vậy, sao nói em như thế, người ta chỉ muốn có quần áo đẹp, túi đẹp, đâu có lỗi gì, chỉ là chọn sai phương thức kiếm tiền thôi, lần sau em không làm như vậy nữa không được à? Anh đừng bắt chẹt không buông tha cho em như vậy.”

Khóe miệng Trần Khải Phàm hơi giương lên, hiếm khi lấy ra tư thái hài lòng như vậy, nhìn về phía hồ ở xa, chỉ bình tĩnh nói.

“Được rồi, anh không nói, lần sau phải chú ý hơn, sắp ra ngoài làm việc rồi, về sau muốn mua gì, kiếm được tiền lương, em muốn mua gì thì mua, không ai nói được em, bây giờ kiên nhẫn một chút, anh rể sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm em, biết không?"

"Em biết rồi.” Trương Thiến phồng má đáp, chỉ là trong lòng tự nhủ, tiền lương thông thường đủ mua một chiếc túi sao? Em đâu kiếm được nhiều tiền như anh.