[ có lẽ ông ấy xóa bỏ.] Snape thiếu niên cau mày, bắt đầu suy sét kẻ có khả năng là tình địch trong tương lai. Có lẽ là một trưởng bối khó có thể hạ được?
[ có lẽ là vậy.] Ngón tay Harry ở trên tấm da dê múa bút, miệng ngâm nga. [ ngày mai sáng sớm tôi muốn đi luyện tập, hôm nay ngủ trước nha.]
[ ngủ ngon.] Severus nhỏ tạm biệt Harry sau tiếp tục việc học tập của mình, trước đó bởi vì anh vắng họp mà bị trừ điểm, gần đây vì để bù lại điểm, anh cần phải cố gắng thêm. Ngày mai nhờ Lucius gởi thư cú một quyển bách khoa toàn thư dạy khiêu vũ, cậu chàng cau mày ở trong lòng quyết định.
Harry sau khi ngủ có một giấc mộng, trong mộng cậu khiêu vũ cùng một người không rõ mặt, cũng không biết tên cả một buổi tối.
Sáng thứ bảy, Ron ngáy vang toàn bộ ký túc xá, người khác sáng sớm đều trốn ra ngoài, Harry mặc chỉnh tề sau cũng lập tức trốn đi, có Hermione quan tâm vấn đề điểm tâm cho Ron.
{ giáo sư Snape đang làm gì?} Harry nói với tiểu xà không ít lần hối lộ.
{ tê ~~ giáo sư từ sớm đã thức dậy sửa sang lại phòng ~ tê }
“Chào buổi sáng.” Harry quan sát xung quanh sau tự giác đẩy cửa ra. “Thầy ăn sáng chưa?”
“Ta nghĩ trò có ý là muốn ta giúp trò gọi bữa sáng?” Snape ngồi ở sô pha đọc sách, thực bình thản nhìn mắt Harry, giống như người hôm qua nửa đêm vì phải cùng Harry khiêu vũ mà hưng phấn không ngừng không phải anh.
“Không có, con muốn nói có lẽ thầy có thể cùng ăn với con.” Harry nhún vai, sau đó không để ý bổ sung. “Kỳ thật không ăn một bữa cũng không có gì.”
Snape buông quyển sách trên tay, búng tay một cái Dada liền đem bữa sáng cho hai người đặt trên bàn, thật giống như vừa rồi nó luôn bên cạnh nghe lén.
Harry trực tiếp ngồi vào bàn, giống như chủ nhân kêu gọi Snape nhanh lại đây, cầm lấy sữa mật ong của mình uống. Cậu đã sớm phát hiện khi bữa sáng chỉ cần vị trí cậu chọn, nước bí đỏ trong tay liền sẽ biến thành các loại sữa mà không ai để ý, cái này nhất định là Dada hiểu ý làm.
“Chúng ta chỉ có thời gian buổi sang để học, buổi chiều ta có những chuyện khác phải làm.” Snape cố gắng hòa nhã nói.
“Là đi mua dược liệu sao? Con cũng có thể giúp.” Harry nháy mắt mấy cái nói. “Hoặc là con có thể ơ nơi này ôn tập, chở thầy trở về lại tiếp tục học.”
“Cho nên hôm nay trò muốn quấn lấy ta sao?” Snape cố ý đe dọa nhìn Harry.
“Thầy đồng ý rồi.” Harry lớn tiếng nói, “Thầy nói sẽ dạy con.” Cho dù bị sau trừng phạt cũng tốt hơn việc phải mặc đồ nữ!
“Như vậy –” Snape nghiêng người ghé vào tai Harry. “Ta mong đợi.”
Harry vỗ vỗ mặt mình, nhanh chóng nuốt đồ ăn trước mắt, từ khi Snape bị cậu lật tẩy bản tính không được tự nhiên, Harry cảm giác người này không xấu, chính là tính cách có điểm kỳ lạ.
Lúc hai người đều ăn uống xong, Snape gọi Harry, để cậu xem trước một quyển sách khiêu vũ rồi đi vào cửa, bên trong có trang bị âm nhạc dạy người khiêu vũ như thế nào.
Sau bữa cơm không nên vận động, Harry liền chủ động đứng ở phòng khách vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Snape.
“Ta đi đổi một đôi giày da rồng.” Snape nói xong liền vào phòng ngủ, để lại Harry vẻ mặt đau khổ mà khó chịu.
Khi hai người mặt đối mặt nhau, Slytherin ưu nhã đưa bàn tay đổ mồ hôi ra thăm dò. “Hiện tại, cầm tay của ta.”
Đĩa hát phát ra ca khúc mới phát hành, một ít dược liệu trong suốt giấu ở ngăn tủ lóe quang, một vài bồn hoa trên cửa sổ mà Harry hái từ Rừng cấm theo không khí lay động thân hình. Mà hai người đang chen chân nhau, liên tục giẫm lên chân, lại giẫm một cái.
“Có một số việc rất cần thiên phú.” Snape tận lực ca ngợi nói, “Luyện tập nhiều hơn có thể tốt một chút.”
Trải qua luyện tập đến trưa, Harry đã nhanh chóng tuyệt vọng với điệu nhảy này, tiết tấu biến hóa nhanh chóng, xoay thân trên diện rộng, mỗi lần bước nhảy khác nhau, làm đầu óc cậu đều rối loạn. Hoàn hảo Snape không có truy cứu khuyết điểm cuả cậu, bởi vì Harry phát hiện, mũi giày da rồng kia đã bị cậu giẫm nát ……
“Giữa trưa trò trở về ăn, hay ở trong này ăn.” Snape dùng nói chuyện gợi ra chú ý Harry, anh không thích thấy vẻ mặt tối sầm của cậu nhóc.
“Không muốn trở về……” Nếu trở về nhất định sẽ bị bọn Ron hỏi học thế nào, nói không chừng Draco còn có thể chạy tới quấy rối bắt cậu biểu diễn tại chỗ!
“Ta có việc phải đi ra ngoài, trò kêu Dada giúp trò chuẩn bị.” Snape vỗ Harry bả vai cổ vũ, sau đó rời khỏi.
“Severus, ngươi đến muộn.” Voldemort ngồi ở chỗ chủ nhân, vuốt ve Nagini của mình. “Là cái gì làm ngươi hội vắng lời mời bữa trưa hôm nay?”
“Là Dumbledore, thưa chủ nhân. Gần đây bởi vì Malfoy và Potter kết giao, lão ta yêu cầu tôi chú ý bọn chúng.” Snape cung kính trả lời.
“Hừm, tên ngu xuẩn kia.” Voldemort thần sắc không đổi, “Malfoy vĩnh viễn không học được kiêm tốn.” Hắn đối với cách làm của Malfoy con có đôi chút phê bình kín đáo, nhưng vẫn còn có thể trong phạm vi chấp nhận, “Như vậy việc đến muộn bị trừng phạt, Severus ngươi chuẩn bị bù lại như thế nào?”
“Hy vọng ngài thích cái này.” Severus dâng lên một lọ Độc dược màu đen.
Voldemort kinh hỉ tiếp nhận, sau đó cẩn thận xem xét. “Ngươi rất có lòng, Severus.”
Severus thấp giọng nói ra tấm lòng của mình, anh biết giải thích cái gì cũng đều không cần, vì Dark Lord biết rõ Độc dược phía trên anh là gì. Bình Độc dược này là Grindelwald và anh cùng nhau điều chế, cho dù là lấy trình độ của anh cũng cần hết sức cẩn thận mới có thể thành công, lại càng không cần nói trong đó tốn bao nhiêu dược liệu trân quý.
“Lễ vật Giáng Sinh này của ngươi ta thực vừa lòng.” Voldemort sáng tỏ nói. “Lui xuống đi.”
Hắn vội vã cẩn thận kiểm tra Độc dược, lại dùng rất nhiều thần chú kiểm tra, ngưỡng cổ liền nuốt vào miệng. Chỉ là nháy mắt Voldemort liền cảm giác thân thể của hắn thoải mái lên, vết nứt trên thân thể dùng ma pháp tạo thành này từng bước chữa trị, ma lực từ trong vết nứt lần lượt tại giảm bớt, sau đó toàn bộ lành lại.
Bình Độc dược này cần dược liệu thực hiếm có, trong đó khó nhất là cần máu Kì lân tự nguyện đưa ra và cái lông đầu tiên của Phượng Hoàng khi hồi sinh, xem ra Severus ở Hogwarts vẫn là rất có lợi ích, Rừng cấm có nhiều Kì lân như vậy, còn có con Gà trụi lông kia của Dumbledore.
Càng trọng yếu hơn là người điều chế cần cống hiến tám phần ma lực bản thân làm chất dinh dưỡng, cảm giác hoa mắt do mất đi ma lực khi tiến hành điều chế tinh vi, không có trung thành tuyệt đối và tự chủ là rất khó làm được. Bọn quý tộc kia hơn phân nửa chỉ biết ném Galleons đi mua Độc dược, so sánh với bọn họ, địa vị Severus rõ ràng cách biệt hơn. Tuy rằng từ trước đến nay không quá biểu hiện, nhưng đối với tôi tớ có quá khứ bi thảm và cùng là con lai, Voldemort vẫn là có thái độ khác biệt.
Đừng phụ tín nhiệm của ta, Severus Snape.
Sau khi rời khỏi chỗ Dark Lord, Slytherin cao lớn bỏ mặc ruồi bọ bu theo anh, lại đến Nurmengard.
“Bận rộn một ngày? Không phải sao?” Lucius cảm giác được Khóa Cảng khấy động, vội vàng ra ngoài nghênh đón. Anh ở Đức trước mắt chỉ là khách, mất đi rất nhiều địa vị khiến vị quý tộc này có chút khó chịu, anh cần quyền lợi! Thậm chí Lucius còn muốn dựa vào Grindelwald, chỉ cần anh có thể bảo vệ người nhà của mình.
“Anh không thoải mái.” Snape đáp lại. “Tôi phải trong một giờ chạy về Hogwarts, nói ngắn gọn.”
“Ngài Grindelwald hôm nay không ở đây, ông ta nói sách ở đây cậu có thể tùy tiện dùng.” Lucius đem Severus đến thư phòng, nhìn bóng dáng bạn tốt chọn lựa bộ sách, nhẫn nại thật lâu sau mới mở miệng. “Draco sao lại thế này?”
“Nhiệm vụ cuả Dark Lord.” Severus khinh thường nói. “Có lẽ ông ta rốt cục biết được cách sử dụng đúng nhất lực hấp dẫn của Nhà Malfoy.”
Lucius có chút hấp tấp, anh và Narcissa không có cách nào liên hệ, tất cả tin tức chỉ có thể thông qua báo chí còn có Grindelwald báo cho biết. “Sau khi tôi vào ngục Dark Lord không thể không có trừng phạt, ông ta bắt Draco đi làm cái gì?”
“Anh đã sớm đoán được, không phải sao?” Severus xoay người nói. “Không thì, vì cái gì Grindelwald lại thỉnh anh ra?”
“Ông ta…… lại có thể bắt Draco ra tay với Dumbledore?!” Lucius đi tới đi lui. “Draco căn bản không thể làm được! Ông ta đây là đang muốn người phải chết!”
“Chủ nhân tốt của anh, không phải sao?” Severus đem sách đẵ chọn bỏ vào không gian túi, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Sev, tôi có chuyện nhờ cậu.” Lucius biểu tình nghiêm túc nhìn bạn thân của mình.
“Nói.” Severus có chút nghi hoặc, anh đã đồng ý bảo vệ Draco và Narcissa, Lucius còn có thể có chuyện gì?
“Severus Prince Snape, tôi muốn thỉnh cầu cậu cho phép tôi — Lucius Malfoy trở thành người đại diện thệ ước của cậu.” Chủ nhân Nhà Malfoy nghiêm túc nói. “Tôi nhất định bảo vệ tất cả, chỉ thỉnh cầu cậu trao toàn quyền cho tôi.”
“Lucius, anh biết rõ giới hạn của khế ước này.” Severus híp mắt. “Anh không giống như người sẽ làm ra loại quyết định này, chúng ta là bạn.”
“Tôi chắc chắn, Severus.” Lucius cố chấp nắm chặt bàn tay, chờ đợi thật lâu mới đưa ra một bàn tay tái nhợt.
Thần chú thệ ước cổ xưa quấn quanh tại trên cánh tay hai người, dần dần chạm vào làn da. Ma lực từ thần chú quản gia truyền đến khiến cho Lucius có được quyền thay mặt Severus, nhưng cùng lúc đó, Nhà Malfoy cũng hoàn toàn rộng mở với người này.
“Vì cái gì?” Severus nắm bàn tay bạn mình hỏi.
“Tôi cần quyền lực địa vị, ta cần bảo vệ người nhà của tôi — bao gồm cậu.” Lucius hiếm khi lộ ra nụ cười thoải mái, “Nhà Malfoy đối với Grindelwald mà nói căn bản không đáng nhắc tới, cho nên tôi cần quyền đại diện của cậu.”
“Như vậy, trong danh sách người nhà của anh thêm một người đi.” Severus đột nhiên nói. “Chính là người mà con anh đang
kết giao.” Anh sau khi nói xong liền ấn Khóa Cảng rời khỏi.
Lucius ở lại tiếp nhận sự thật khϊếp này sợ, bắt đầu suy nghĩ khả năng ‘Chẳng lẽ Draco nhà mình thật sự bị Kẻ được chọn mê hoặc’.
========================
Tác giả có lời muốn nói: Hắc Ma Vương uống dược hiện tại với hắn chỉ có ưu việt, có thể cho hắn ổn định linh hồn.
Lão già đem Lucius ra, vừa không coi trọng gia thế Nhà Malfoy cũng không thấy trọng tiền của anh, cái gì lão cũng không thiếu ~ trên thực tế nguời lão coi trọng là Severus, cho nên Lucius phải vi chính mình tranh thủ, hơn nữa, Severus là người chỉ biết đến cái vạc, khôn khéo trong giao thiệp gì…… Anh không giỏi đi ╮[╯_╰]╭.