Mãi cho đến tối, Tạ Tinh Từ và Chu Tiêu Tiêu mới quay lại tiểu khu.
Ngọn đèn ở tiểu khu rất tối, hai người đi song song, không ai phát hiện có điều gì bất thường.
Cho đến khi hai người đi đến trước của nhà, Chu Tiêu Tiêu cảm thấy có chút mệt mỏi vặn vặn người, cố gắng lấy thẻ vào cổng từ trong túi bên kia, Tạ Tinh Từ mới nhận ra rằng hai người vẫn đang nắm tay.
Anh buông cổ tay Chu Tiêu Tiêu ra, giọng nói mang theo ý cười, nhịn không được nói: “Em bị ngốc à?”
Chu Tiêu Tiêu ngày nào cũng bị anh nói này nói nọ, tích tiểu thành đại nên giờ phát cáu.
Cô nói liên thanh: “Anh mới ngốc ý, anh không chỉ ngốc mà còn “dê” tôi.”
Chu Tiêu Tiêu sau khi nói xong đã hối hận.
Hình như cô bị ngu hay sao á?
Nếu Tạ Tinh Từ đang “dê” cô, vậy ý cô là thế nào?
Biết rõ đối phương đang “dê” mình mà còn để người ta dắt đi lâu như thế?
Có vẻ như là cô mới là người có ý đồ xấu.
Gió đêm hơi lạnh, nhưng nơi hai người vừa chạm vào nhau lại ấm áp.
Đèn cảm ứng ở hành lang cứ bật rồi lại tắt.
Tạ Tinh Từ cười thầm, như muốn nói gì đó, Chu Tiêu Tiêu thoắt cái đã quẹt thẻ từ, vào nhà, đóng cửa lại.
Cách một cánh cửa, cô vờ như không sợ hãi: “Anh tự nghĩ cách mà vào! Mặc xác anh.”
*
Khi Tạ Tinh Từ gõ cửa, người mở cửa là Tôn Du.
Tôn Du thấy Tạ Tinh Từ đứng ở ngoài cửa có chút ngờ vực: “Hai người không phải là cùng đi ra ngoài sao? Sao lại không về cũng nhau?”
Tạ Tinh Từ nhướng mày: “Ai đó tự dưng tức giận, nhốt tôi bên ngoài.”
Tôn Du liếc qua, “ai đó” đã thay quần áo ngủ, ngồi trên thảm trong phòng khách vẽ cùng Lượng Lượng, ý tứ sâu xa “ồ” một tiếng.
Chu Tiêu Tiêu im lặng, nhưng bên tai lại không khỏi đỏ lên vài phần.
Tôn Du tự cảm thấy mình phải về phòng ngủ, Tạ Tinh Từ không nói gì, ngồi trên sofa phòng khách, thở dài một hơi.
Chu Tiêu Tiêu đề phòng ngẩng đầu: “Anh thở dài cái gì?”
Tạ Tinh Từ: “Không có gì, chỉ là cảm thấy mình đáng thương quá thôi.”
Chu Tiêu Tiêu: “?”
“Đến nhà người khác làm khách, ngay cả nước cũng chẳng được mời.”
“…”
Sao mỗi buổi tối anh đều đến ăn nhờ ở đậu mà không thấy anh cảm thấy anh là người ngoài.
Đến bây giờ thì lại làm bộ làm tịch như là mình đáng thương lắm không bằng.
Chu Tiêu Tiêu liếc mắt, không đáp lại.
Bức tranh của Lượng Lượng là bài tập hôm nay của bọn trẻ – “Người đáng yêu nhất”. Sau một lúc thì Lượng Lượng đã lặng lẽ vẽ xong bức tranh.
Chu Tiêu Tiêu nghiêm túc quan sát một chút, phát hiện trên bức tranh ngoại trừ có bà nội của Lượng Lượng thì còn một cô gái tóc dài trẻ tuổi.
Cô hỏi lại: “Lượng Lượng, bức tranh của con có cô à?”
Lượng Lượng xấu hổ gật gật đầu.
Chu Tiêu Tiêu thấy nét bút non nớt trên bức tranh, trong lòng dịu lại, cảm động ôm chặt Lượng Lượng: “Bức tranh của con rất đẹp!”
Hai má Lượng Lượng đỏ bừng lên.
Tạ Tinh Từ đã bị quẳng sang một bên giả vờ sát lại nhìn thoáng qua, giội một gáo nước lạnh: “Cũng bình thường.”
Chu Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn anh một cái.
Tạ Tinh từ hậm hực ngậm miệng, đứng dậy đi rót nước.
Chu Tiêu Tiêu nhìn lại lại cảm thấy chút khó chịu, hướng dẫn Lượng Lượng: “Thật ra thì người đáng yêu nhất có thể là rất nhiều người, bất cứ ai mà con thích con đều có thể vẽ.”
Lượng Lượng nghĩ nghĩ, lại cúi xuống vẽ vẽ tiếp một người nhỏ nhỏ với mái tóc dài nữa.
Chu Tiêu Tiêu tò mò: “Đây là ai á?”
Lượng Lượng: “Là cô Tiểu Du ạ. Cô Tiểu Du ngày nào cũng kể chuyện cổ tích cho con, cũng là người đáng yêu nhất.”
Chu Tiêu Tiêu cười cười: “Vậy còn có ai khác nữa không?”
Lượng Lượng cúi đầu suy nghĩ chốc lát.
Lại vẽ vẽ tiếp, lần này là hiệu trưởng của nhà trẻ Viên Mẫn, Đóa Đóa lớp bên cạnh, chú bảo vệ nhà trẻ, và một ông lão luôn mỉm cười chào cậu mỗi ngày.
Bức tranh trống rỗng ban đầu giờ đã tràn đầy ấm áp.
Thậm chí ngay cả đôi người tuyết được nặn vào ngày tuyết rơi khi trước cũng được xuất hiện.
Tạ Tinh Từ lấy nước xong thì quay lại, nhìn thấy Lượng Lượng vẫn còn trong lòng ngực Chu Tiêu Tiêu, không vừa lòng tóm lấy áo của nhóc, bế cậu dậy.
“Có biết nam nữ khác biệt không hả nhóc, giáo dục giới tính phải được dạy ngay từ nhỏ.”
Lượng Lượng bất mãn: “Em còn là trẻ con đó.”
Tạ Tinh Từ cà lơ cà phất: “Nhưng nhóc cũng là con trai đấy, theo anh đây nghĩ thì chả khác nhau gì cả.”
Lượng Lượng nổi giận.
Tạ Tinh Từ ngồi xuống, nhếch mày nhìn nhóc: “Nhóc muốn ôm cũng không sao, vậy thì đối xử công bằng đi, Chu Tiêu Tiêu cũng phải ôm anh.”
Nói xong, Tạ Tinh Từ giang tay với Chu Tiêu Tiêu.
Lượng Lượng lập tức che trước mặt Chu Tiêu Tiêu: “Không được.”
“…”
Chu Tiêu Tiêu thấy hai người một lớn một nhỏ chả ai nhường ai, bỗng nhiên cảm thấy…
Cái chuyện ấu trĩ này, hình như chả liên quan gì đến tuổi tác cả.
Chu Tiêu Tiêu kéo Lượng Lượng ra phía sau, ngừng cuộc chiến này lại: “Được rồi, được rồi, không ôm ai hết được chưa. Là tôi sơ suất, Lượng Lượng quả thật là đứa trẻ đã lớn rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Lượng Lượng cảm thấy mất mát, Tạ Tinh Từ thì đắc ý ra mặt.
Ngay sau đó Chu Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Tạ Tinh Từ: “Nhưng mà, người nào đó cũng không nên đến quấy rầy chúng tôi vẽ tranh.”
Tạ Tinh Từ vẫn còn muốn bao biện, thấy ánh mắt của Chu Tiêu Tiêu, bèn nuốt hết những lời định nói vào bụng.
Đóng chặt miệng rồi làm động tác khóa mồm, ngồi trên sofa không hó hé nửa lời.
Bởi vì cảm thấy Tạ Tinh Từ đang chia rẽ quan hệ của mình và cô Tiêu Tiêu, Lượng Lượng tức giận, lấy bút màu vẽ thêm bóng người xam xám.
Chu Tiêu Tiêu nhìn cái người bay bay ở giữa không trung này: “Ai vậy?”
Lượng Lượng liếc qua Tạ Tinh Từ: “Đây là chú Tạ.”
Chu Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Lượng Lượng, thật ra con thích anh Từ đúng không? Vậy nên con mới vẽ anh ấy thành thiên thần?”
Tạ Tinh Từ nghe câu đấy cũng đứng lên, trong lòng dấy lên ngài ngại, kiêu ngạo nhướng mắt nhìn sang.
Lượng Lượng nghiêm túc: “Cô Tiêu Tiêu, không phải cứ có cánh sẽ là thiên thần.”
Chu Tiêu Tiêu sửng sốt.
Lượng Lượng bình tĩnh: “Có thể là ác ma mà.”
Tạ Tinh Từ: “…”
*
Ngày tháng chầm chậm qua đi, bà nội của Lượng Lượng sau hai tuần đã có thể xuất viện.
Nhưng người già mà bị thương thì sẽ khôi phục rất chậm, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, sau này sẽ không thể một mình chăm sóc Lượng Lượng.
Bố của Lượng Lượng mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không còn cách nào, đành đem cậu bé với bà về nhà mình.
Nhưng mà, nhà của bố Lượng Lượng cách nhà trẻ Minh Đức rất xa, để thuận tiện hơn cho người lớn, Lượng Lượng chỉ có thể chuyển trường.
Cuộc chia tay bất thình lình như vậy không muốn cũng phải muốn.
Khoảng khắc bố của Lượng Lượng gõ cửa nhà, Lượng Lượng gần như theo bản năng xoay người ôm chặt Chu Tiêu Tiêu.
Chu Tiêu Tiêu cúi người xuống, nhìn đứa trẻ bé nhỏ trước mắt này, giống như là là gặp đầu tiên, trong đôi mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng nói: “Lượng Lượng không cần sợ đâu. Con còn nhớ cô đã nói gì không, từng đứa nhỏ đáp xuống thế gian này đều là thiên thần nhỏ được ban xuống, đều là bé cưng đáng được yêu thương nhất. Có đôi khi là tình yêu sẽ đến chậm một chút, nên Lượng Lượng cũng đừng buồn, kiên nhẫn chờ thêm một chút, được không?”
Lượng Lượng nghe câu hiểu câu không nhưng vẫn gật gật đầu.
Chu Tiêu Tiêu xoa xoa đầu Lượng Lượng, đứng dậy ra mở cửa.
Bởi vì phải xin nghỉ làm giữa chừng, trên mặt bố Lượng Lượng không tránh khỏi có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng Chu Tiêu Tiêu vẫn nghiêm túc nói những chi tiết cần chú ý liên quan đến Lượng Lượng, ví dụ như cậu dị ứng với cái gì, thích ăn cái gì, không thích cái gì, không bỏ sót việc lớn hay nhỏ nào.
Bố của Lượng Lượng tuy ngoài miệng nói phiền phức, nhưng điều gì cũng đem ghi nhớ trong lòng.
Tạ Tinh Từ dựa vào tường, nhìn Chu Tiêu Tiêu vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, cảm thấy chẳng trách được đứa trẻ nào cũng yêu thích cô.
Anh liếc liếc mắt nhìn Lượng Lượng đang đứng trong góc chẳng nói lời nào.
“Này, nhóc.”
Lượng Lượng ngẩng đầu nhìn anh.
Ông anh suốt ngày đối đầu với nhóc hình như hôm nay khang khác.
Tạ Tinh Từ ngồi xổm xuống, vẫn một dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Ê nhóc, sao mặt mày ủ rũ thế?”
Lượng Lượng mím môi không nói gì.
Tạ Tinh Từ biết cậu nhóc nghe được câu này, trên mặt vẫn là thờ ơ: “Nhóc thích hay không thì cũng không quan trọng. Không phải nhóc thích xem Ultraman nhất à, nhóc cứ coi như mình phải đi đánh quái vật, phải dần trở nên mạnh hơn, thì mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ cả người mình thích nữa, hiểu không?”
Lượng Lượng gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ kiên định.
Bố của Lượng Lượng vẫy tay với cậu bé.
Tạ Tinh Từ và Chu Tiêu Tiêu tiễn hai người xuống lầu, nhìn ô tô dần đi mất.
Chu Tiêu Tiêu mím môi, có chút buồn bã.
Tạ Tinh Từ quơ quơ tay trước mặt cô, lười nhác nói: “Nhìn gì nữa, một đứa nhóc có đẹp trai hơn anh đây không.”
Bầu không khí lập tức bị phá vỡ.
Chu Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Tạ Tinh Từ: “Anh không thể nghiêm chỉnh chút được hả.”
Tạ Tinh Từ: “Không thể, em định đánh tôi à.”
Chu Tiêu Tiêu: “…”
Hai người sánh vai chậm rãi quay về nhà.
Mặt trời đã xuống núi, bóng của hai người chầm chậm kéo dài.
Chu Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhớ đến: “Anh vừa nói gì với Lượng Lượng đấy?”
Tạ Tinh Từ đưa hai tay ra sau đầu, lười biếng nói: “Tôi nói, thằng nhóc đi thì tôi vui lắm, cuối cùng cũng không ai cãi nhau với tôi nữa, cũng không ai cướp miếng ăn của tôi nữa.”
“.,,Tạ Tinh Từ, anh không nghiêm túc được à?”
“Em nói câu này hai lần rồi, em là robot nhắc lại à?”
“…”
Có lẽ là bởi vì vẫn có người này ở bên cạnh.
Nên việc phải chia ly, hình như cũng không quá khổ sở nữa.