Chương 21: Chúng ta

Chu Tiêu Tiêu vừa trò chuyện với Lâm Nguyệt xong, thấp thoáng nghe thấy Tạ Tinh Từ và Tôn Du đang nói gì đó ở cửa toilet.

Sau đó từ phòng Tôn Du vang lên một tiếng sầm.

Giống như là dùng hết sức lực đóng cửa lại.

“Tôi sai rồi, tôi không nên trèo tường!”

Tiếng than khóc của Tôn Du từ trong phòng vọng ra.

Chu Tiêu Tiêu bị dọa sợ, cho là Tôn Du bị ức hϊếp, vội vàng chạy tới.

Kết quả lại nhìn thấy Tạ Tinh Từ đáng thương bị nhốt ở ngoài cửa một mình.

Tạ Tinh Từ nghiêng đầu lại nhìn cô, một đôi mắt cụp lại nhìn xuống, tóc trên trán còn ướt nhẹp vì vừa mới rửa mặt mà chưa có lau khô. Trông khá là tủi thân nói: “Tại sao hai người đều trèo tường?”

Những chữ cái này, sử dụng cũng vô cùng có linh tính.

Chu Tiêu Tiêu có chút chột dạ, không có trả lời lời tra hỏi của anh, qua loa nói sang chủ đề khác.

“A… tại sao tóc của anh lại ướt vậy, để tôi tìm một chiếc khăn mới, đưa cho anh lau.”

Nói xong, Chu Tiêu Tiêu mở cửa trốn vào phòng ngủ của mình.

Kết quả không ngờ tới Tạ Tinh Từ lại đi theo sau lưng cô, im lặng bước vào phòng không một tiếng động.

Chu Tiêu Tiêu vừa quay đầu lại thì bị dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau một bước, kết quả là vấp phải chân của tủ quần áo, sắp đυ.ng phải tủ quần áo.

Tạ Tinh Từ lanh tay lẹ mắt vươn tay ra, bảo vệ lưng của cô.

Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức được rút ngắn.

Tạ Tinh Từ cúi đầu nhìn Chu Tiêu Tiêu.

Ánh mắt của cô gái vừa nhẹ nhàng lại mềm mại, hàng mi dài khẽ run run, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim anh.

Tạ Tinh Từ giống như bị đầu độc vậy, theo bản năng anh mở miệng.

“Em…”

Kết quả là ngay khi giọng nói vừa cất lên, cả hai đều bị thanh âm khàn khàn làm cho sửng sốt.

Bầu không khí vô cùng mập mờ.

Chu Tiêu Tiêu nhanh chóng phản ứng, dùng cả tay chân giãy thoát khỏi ngực anh, kéo khoảng cách giữa hai người ra.

Tai cô đỏ ửng lên, ánh mắt ko dám nhìn thẳng, cảm nhận được nhiệt độ không bình thường của gò má mình, chột dạ nói: “Nhiệt độ trong phòng này hình như hơi cao.”

Tạ Tinh Từ ho nhẹ hai tiếng: “Hình như là vậy.”

Một bầu không khí vừa yên tĩnh lại vừa ngột ngạt lan tỏa giữa hai người.

Chu Tiêu Tiêu chợt nhận ra khăn lông còn trong tay mình: “Cho anh này, anh lau đi.”

“Ồ được.” Tạ Tinh Từ ngoan ngoãn cầm lấy khăn lông.

Tạ Tinh Từ đi theo sau lưng Chu Tiêu Tiêu, trở lại phòng khách.

Sau khi buổi lễ trao giải trên TV chiếu xong thì tự động out ra, phòng khách yên ắng dường như có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân.

Chu Tiêu Tiêu đứng ngồi không yên.

Đúng lúc tiếng điện thoại reo lên, phá vỡ bầu không khí đóng băng giữa hai người.

Chu Tiêu Tiêu nhanh chóng bắt máy như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Alo, xin chào. Tôi là Chu Tiêu Tiêu.”

Tạ Tinh Từ ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh.

Vẻ mặt của Chu Tiêu Tiêu dần dần trở nên nghiêm túc.

Cô hơi cau mày, trầm giọng hỏi: “Bây giờ đang ở bệnh viện nào?”

*

Bệnh viện Trường An.

Giữa đêm khuya, Chu Tiêu Tiêu, Tạ Tinh Từ và Tôn Du đi qua khoa cấp cứu bận rộn, cuối cùng cũng tìm được phòng mổ.

Lượng Lượng đứng ôm đầu trong góc, lúc nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu trong nháy mắt lập tức nở tươi cười, bật dậy chạy đến ôm lấy cô.

“Cô Tiêu Tiêu, em sợ.”

Trong thanh âm sáng sủa ấy mang theo nghẹn ngào đang cố kìm nén, chạy về phía Chu Tiêu Tiêu, dùng hết sức lực ôm cô.

Cô ngồi xổm xuống ôm lấy Lượng Lượng, nhẹ nhàng vỗ về cậu bé: “Đừng sợ đừng sợ, có cô ở đây rồi.”

Chu Tiêu Tiêu liếc nhìn một đôi nam nữ trung niên đang đứng bên ngoài phòng mổ, có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cha mẹ Lượng Lượng ly hôn vào năm Lượng Lượng vừa mới sinh ra, cả hai ai cũng không muốn nuôi con, nên đã để Lượng Lượng cho bà nội của cậu bé, đồ ăn thức uống của Lượng Lượng đều do một tay bà cụ gần bảy mươi phụ trách, cha mẹ đó thì mỗi tháng chỉ có trách nhiệm gửi một khoản tiền nuôi dưỡng.

Lúc đầu, đôi cha mẹ đó vẫn còn cảm thấy có lỗi, thỉnh thoảng sẽ đến gặp và thăm Lượng Lượng.

Sau đó, cả hai người đều lập gia đình mới, cũng dần dần đem Lượng Lượng cùng với đoạn ký ức không hạnh phúc kia rơi vào quên lãng.

Mặc dù bà nội rất yêu thương Lượng Lượng, có thể từ khi bắt đầu hiểu chuyện cậu bé đã không có cha me, đó là sự tồn tại khác biệt so với các người bạn nhỏ khác, lâu dần Lượng Lương trở nên nhạy cảm và yên lặng hơn.

Sau đó gặp được Chu Tiêu Tiêu, cô cùng đứa nhỏ này cười đùa ầm ĩ, đứa nhỏ này dường như mới vô tư thoải mái ít nhiều.

Tuy nhiên, có vẻ như sự phân chia hạnh phúc của trời cao hình như là vĩnh viễn đều không công bằng.

Bà nội là người duy nhất yêu Lượng Lượng, vài ngày trước vì nghĩ là mình vẫn còn có thể làm việc để tiết kiệm thêm tiền cho cháu trai, bà làm công nhân vệ sinh sống qua ngày. Vì năm nay tuyết rơi vô cùng dày, thời tiết lại lạnh hơn, tuyết tan rồi lại đóng băng.

Ban đêm, ánh đèn quá mờ, bà vô tình giẫm phải tảng băng, bị trượt chân ngã.

Cơ thể bà cụ làm sao có thể chịu được dày vò như vậy, té xuống một cái thì không thể đứng dậy được nữa, điện thoại di động cũng văng ra ngoài, may mà các nhân viên bảo vệ đi ngang qua nhìn thấy mới đưa bà đưa đến bệnh viện.

Bảo vệ liên lạc với con trai và con dâu được lưu trong điện thoại di động của bà cụ, lại biết được Lượng Lượng ở nhà một mình không có người chăm sóc, nên cùng đưa đến đây.

Tuy nhiên, hai vợ chồng đã không còn tình cảm từ lâu, tai nạn bất ngờ này cũng chỉ là rắc rối, hai người đã cãi nhau ngay khi vừa thấy mặt, cũng không ai đoái hoài đến cụ già.

Bà đang nằm trong phòng cấp cứu sống chết khó lường, người cha người mẹ xa lạ đứng ở trước mặt lại chửi mắng nhau té tát, Lượng Lượng sợ hãi, nên mới tìm đến quầy lễ tân của bệnh viện để gọi cho người đáng tin cậy nhất của mình là cô giáo Tiêu Tiêu.

Chu Tiêu Tiêu đau lòng nhìn đứa nhỏ đang run rẩy trước mặt mình, bên tai vang lên âm thanh mắng mỏ của đôi nam nữ.

“Đây là mẹ ông xảy ra chuyện thì dựa vào cái gì mà kêu tôi phải quan tâm?”

“Đứa trẻ kia không phải là do cô sinh ra à? Mẹ tôi đã giúp chăm sóc đứa trẻ nhiều năm như vậy, xảy ra chuyện gì thì đương nhiên cô cũng phải chịu một phần tiền.”

“Đứa trẻ? Ông còn không biết xấu hổ mà nói với tôi đứa trẻ này? Đứa trẻ của tôi với ông chính là vết nhơ lớn nhất trong đời tôi.”

“Ông còn tưởng rằng tôi giống như lúc trước để ông muốn đánh thì đánh, không thì mặc kệ ư, bây giờ ông đáng phải chịu đựng những phiền phức như này.”



Không biết là Lượng Lượng có nghe hiểu được sự chán ghét đối với bản thân mình trong lời nói của họ hay không, thân thể nhỏ bé của đứa nhóc càng thêm run rẩy.

Tôn Du không thể nghe được nữa, tiến lên phía trước giáo huấn đôi cha mẹ vô lương tâm kia.

Chu Tiêu Tiêu nhìn đứa nhỏ yếu ớt, đột nhiên nghĩ đến chính mình năm đó.

Cô cũng run rẩy trốn vào góc phòng.

Nghe những lời lẽ xúc phạm và chỉ trích cô và mẹ của những người kia.

“Lúc trước người coi bói cũng đã nói không thể để cô sinh ra đứa nhỏ này, đứa nhỏ đó mệnh xấu, là con nhỏ đó đã khắc chết con trai tôi!”

“An Hoa nhà tôi đã tạo nghiệt gì mà cưới một người phụ nữ như cô. Không sinh được con trai thì thôi đi, sinh con gái thì lại khắc chết cha mình. Số tôi khổ quá…”

Cái bà già cay nghiệt năm đó, cũng khóc lóc om sòm lăn lộn trên đất hệt như vậy, đem hết tội lỗi đổ lên đầu mẹ và cô.

Thời gian trôi, rất lâu sau đó, Chu Tiêu Tiêu vẫn sẽ nhớ tới khung cảnh ấy, nửa đêm tỉnh dậy sau cơn mơ, sau đó mắt trợn trắng qua hết một đêm dài đằng đẵng.

Cô không muốn Lượng Lượng cũng giống như vậy.

Chu Tiêu Tiêu ôm lấy Lượng Lượng, nói bên tai cậu bé đầy kiên định: “Không phải lỗi của em, Lượng Lượng là bé ngoan xứng đáng được yêu thương nhất.”

Cô vỗ nhẹ vào lưng của Lượng Lượng, xoa dịu nỗi buồn của đứa trẻ.

Cuối cùng lại cảm thấy những lời nói đó thật cay nghiệt, vì vậy dứt khoát đưa tay lên che hai bên tai của Lượng Lượng, giúp cậu bé ngăn cách khỏi những lời nói khó nghe đó.

Tạ Tinh Từ cúi đầu nhìn cô gái mạnh mẽ lại kiên trì trước mặt, trong lòng có chút chua xót.

Cô tốt như vậy.

Tốt đến mức khiến anh muốn được đem những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này mang đến trước mặt cô, chỉ hy vọng cả đời cô có thể vui vẻ.

Vốn là những thứ tình cảm chôn giấu trong lòng kia còn chưa xác định được, dường như vào giây phút này cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Anh thích cô.

Anh chắc chắn là mình thích cô.

Giống như con thiêu thân được định sẵn sẽ nhào về phía lửa, anh gặp cô vào ngày hôm đó đã định trước sẽ thất thủ.

Anh bước tới.

Đầu ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo khẽ run lên, cuối cùng vẫn đưa tay lên che tai cô lại, bảo về cô một cách dịu dàng và đầy trân trọng.

“Đừng lo lắng, tôi ở đây.”

*

Đèn phòng mổ vụt tắt, bà nội của Lượng Lượng cuối cùng đã thoát khỏi cơn nguy kịch, vì vết gãy xương cần được theo dõi nên phải trong bệnh viện một thời gian.

Hai người lớn không muốn bỏ tiền ra thuê một người chăm sóc, cũng không đồng ý phương án mỗi người đến chăm sóc một ngày.

Nhưng mà Lượng Lượng còn nhỏ thì không thể nào luôn luôn ở trong bệnh viện canh giữ, hai người lớn lại bắt đầu trốn tránh đùn đẩy cho nhau, chủ yếu là vì họ sợ sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ này sẽ làm đảo lộn cuộc sống hiện tại của bọn họ.

Cũng may là Lượng Lượng đã ngủ trong vòng tay của Chu Tiêu Tiêu, không nghe thấy được những lời khiến người khác đau lòng này.

Hai người lớn đã thảo luận trong mười lăm phút cũng không bàn bạc được một giải pháp hợp lý, thậm chí còn định tìm một nhà trẻ toàn thời gian đem Lượng Lượng ném vào đó.

Chu Tiêu Tiêu không thể nghe được nữa bèn đứng dậy, lại bị Tôn Du ngăn lại.

Tôn Du: “Tớ biết cậu đau lòng thay Lượng Lương, nhưng đây là chuyện của người khác. Dù hai người bọn họ là hai kẻ vô lương tâm, cậu dính vào thì người ta cũng sẽ không cảm kích cậu, mà ngược lại còn gây ra cho mình vô số phiền phức.”

Chu Tiêu Tiêu im lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định.

“Phiền phức thì có thể giải quyết, nhưng mà tổn thương thì không có cách nào xóa sạch. Cho dù chỉ là nỗ lực vô ích, tớ cũng muốn bảo vệ Lượng Lượng nhiều hơn.”

Cô giao đứa trẻ vào tay Tôn Du rồi đứng dậy bàn bạc với hai vị phụ huynh.

Nhưng Tạ Tinh Từ kéo lấy cổ tay cô lại, nghiêm túc nói: “Tôi đi với em.”

Chu Tiêu Tiêu gật đầu.

Dưới ánh đèn ảm đạm của bệnh viện, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hai người lớn cuối cùng cũng dịu đi không ít trước sự kiên định nhẹ nhàng mà kiên quyết của Chu Tiêu Tiêu.

Bọn họ đồng ý để Lượng Lượng sống cùng với Chu Tiêu Tiêu một thời gian ngắn, bọn họ còn nói sẽ trả tiền sinh hoạt cho Chu Tiêu Tiêu, để cho Chu Tiêu Tiêu không được đối xử tệ bạc với con trai họ, dáng vẻ như những người phụ huynh tốt.

Chu Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Cha mẹ của Lượng Lượng nhanh chóng rời đi, tay Tạ Tinh Từ khẽ chạm vào bả vai cô.

“Không muốn cười thì đừng cười, không sao đâu.”

Giống như trước kia cô đã nói với anh là nếu anh bị thương thì cô sẽ rất buồn.

Anh hy vọng rằng cô cũng có thể hiểu, khó chịu thì không cần ra vẻ.

*

Khi trở về nhà, Chu Tiêu Tiêu đặt Lượng Lượng lên giường mình rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tạ Tinh Từ đang đợi ở ngoài cửa, đứng thẳng người đưa một cái chìa khóa: “Đêm nay em ở nhà của tôi đi.”

Chu Tiêu Tiêu ngây người: “Vậy còn anh?”

Tạ Tinh Từ cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: “Làm sao? Muốn ở cùng với tôi à?”

“Tôi không có, tôi chỉ là…”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Chu Tiêu Tiêu nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng bèn chối bỏ, nhưng lỗ tai lại trở nên đỏ ửng.

Bầu không khí nặng nề bị phá vỡ, Tạ Tinh Từ không chọc cô nữa.

“Tối nay tôi đến phòng làm việc, không về đâu.”

“Không được!” Chu Tiêu Tiêu nghe thấy sự nhường nhịn của Tạ Tinh Từ, vội vàng ngắt lời anh, đem chìa khóa nhét lại vào tay anh, “Tôi và Tôn Du cố chen chúc trong một gian phòng là ổn rồi, tốt nhất là anh nên ngủ ngon.”

Đây là lần đầu tiên Tạ Tinh Từ nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Chu Tiêu Tiêu, nhưng cảm giác bị người khác quản thúc cũng không làm anh khó chịu.

Anh vô cùng tiếc nuối nói: “Được rồi, nhưng mà nếu em đổi ý thì bất kỳ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”

Chu Tiêu Tiêu bị chọc cười trước dáng vẻ chính trực của anh.

Nhiệt độ phòng ấm áp dễ chịu làm cho Chu Tiêu Tiêu không khỏi thả lỏng thần kinh đã căng ra cả một đêm.

Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Tinh Từ, con ngươi sáng ngời lấp lánh: “Đêm nay cảm ơn anh.”

“Buồn nôn thế.” Tạ Tinh Từ bĩu môi chê bai, nhưng động tác trên tay lại vô cùng thành thật.

Anh đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của Chu Tiêu Tiêu, giọng nói lạnh lùng mang theo chút ôn nhu khác thường: “Hôm nay em rất tuyệt.”

Tạ Tinh Từ bị sự mềm mại như lông tơ cọ cọ làm cho trong lòng ngứa ngày, nhưng anh chỉ xoa xoa trong chốc lát rồi vô cùng luyến tiếc mà rút tay về.

Tạ Tinh Từ xoay người chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị lòng bàn tay mềm mại của cô gái giữ lại.

“Chờ một chút.” Chu Tiêu Tiêu ngăn anh lại.

Tạ Tinh Từ nghi ngờ quay người lại, nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu chạy vào phòng tìm cái gì đó, một lát sau cô cầm một hộp thuốc dạ dày đi ra.

Cô cụp mắt xuống, có chút áy náy nói: “Lúc tối thấy anh vẫn luôn xoa chỗ dạ dày, chắc là đêm nay ăn cay quá. Hộp thuốc này là cho anh uống, một lúc sẽ không còn phải khó chịu nữa đâu.”

Tạ Tinh Từ ngây người, không ngờ rằng Chu Tiêu Tiêu cũng để ý.

Chu Tiêu Tiêu bị ánh mắt của anh ta làm cho ngại ngùng, đem hộp thuốc dạ dày nhét vào trong tay anh, rồi đẩy anh ra cửa.

“Về sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nhé.”

Chu Tiêu Tiêu nói như bay cho xong những lời này, chột dạ đóng cửa phòng lại.

Đèn cảm ứng trên hành lang bật rồi lại tắt.

Trong bóng tối, Tạ Tinh Từ vuốt ve hộp thuốc trong tay, khóe môi nở nụ cười càng lúc càng rực rỡ hơn.

“Ngủ ngon.”