Trong phòng trang điểm, Tạ Tinh Từ bày ra vẻ mặt khó chịu ngồi ở trước bàn trang điểm.
Rõ ràng là ánh mắt lạnh như băng, thỉnh thoảng lại có tiếng cọ xát từ những chiếc răng, giống như sự kết hợp giữa một tảng băng ở núi tuyết ngàn năm sắp tan và một ngọn núi lửa sắp phun trào, trừ thợ trang điểm ra thì không có một ai dám đến anh.
Tất nhiên, thợ trang điểm sau khi xịt xong lớp khóa trang điểm, cũng nhanh chóng chuồn mất.
Trợ lý nhỏ núp ở trong góc run lẩy bẩy, thì thào hỏi Trầm Phong: “Anh Từ bị sao vậy?”
Trầm Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn, đã quá quen với kiểu này: “Cậu ấy không phải thường xuyên có dáng vẻ như này sao?”
Trong lòng trợ lý nhỏ âm thầm suy nghĩ, trước giờ đúng là Tạ Tinh Từ luôn có vẻ mặt không tốt.
Nhưng mà từ sau khi kết thúc concert lần trước, tính tình anh dường như đã tốt hơn nhiều, số lần bỏ trốn không chỉ ít đi, mà bình thường khi nói chuyện với bọn họ cũng sẽ không bày ra bộ mặt nghiêm nghị, thậm chí khi thời tiết trở lạnh, anh còn chủ động nhắc nhở bọn họ mặc nhiều quần áo hơn, chú ý giữ ấm cơ thể.
Trầm Phong không thường xuyên đi theo Tạ Tinh Từ, cho nên anh ấy không biết mấy chuyện này.
Trợ lý nhỏ cẩn thận nhớ lại, phát hiện hôm nay tính khí Tạ Tinh Từ trở nên không tốt, có vẻ như bắt đầu sau khi trở về từ bữa tiệc kỷ niệm mười năm thành lập nhà trẻ Minh Đức.
Cậu ấy để ý thấy sau khi Tạ Tinh Từ trở về, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, mỗi lần nhìn điện thoại thì sắc mặt lại càng tệ.
Vấn đề là điện thoại di động cũng không có thông báo gì, cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang nhìn cái gì nữa.
Khi Tạ Tịnh Từ lại đen mặt ném điện thoại lên bàn, thanh âm “bang” khiến cho trợ lý nhỏ không khỏi run lên, nhưng cậu ấy cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến không thể giải thích được.
Ể.
Lần trước lão Vương say rượu vì thất tình cũng nhìn chằm chằm điện thoại, kết quả là một tin nhắn bạn gái cũ cũng không nhắn, cậu ấy tức giận đập chai rượu rồi đập luôn cả điện thoại, suýt chút nữa là phá luôn nhà của cậu.
Không lẽ…
Trợ lý nhỏ đột nhiên trợn to hai mắt.
Không phải là anh Từ yêu đương đấy chứ!!
Trợ lý nhỏ vẫn đang đắm chìm trong phỏng đoán của chính mình và không cách nào kiềm chế được bản thân, ngược lại thì Tạ Tinh Từ mặt thối hoắc đã mở miệng trước.
“Tôi muốn ăn kem.”
“Được, được, được.” Trợ lý nhỏ đồng ý liên tục, chạy ra tới cửa lại nghi ngờ quay mặt lại, “Hả? Anh Từ, không phải là anh không thích đồ ngọt sao?”
Lúc này ngay cả Trầm Phong cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng chợt nghĩ đến lần trước Tạ Tinh Từ nhờ người mua kem xong chuồn mất, trong lòng lập tức rung lên hồi chuông báo động.
Trầm Phong cảnh giác nhìn Tạ Tinh Từ: “Cậu mà trốn khỏi chương trình hôm nay sẽ phải bồi thường hợp đồng đấy.”
Tạ Tinh Từ nhíu mày, nhận ra được Trầm Phong đang nghĩ gì.
Một cây kem nhỏ đã có thể khiến cho Trầm Phong như gặp phải kẻ thù lớn, nhưng mà trong lòng anh lại nghĩ đến lần chạm mặt vô tình lần trước, cảnh tượng anh cùng Chu Tiêu Tiêu cùng nhau ăn kem ở trong ngõ nhỏ.
Lại là Chu Tiêu Tiêu.
Người phụ nữ đào hoa này, không biết đã dùng nụ cười đơn thuần vô hại của cô đầu độc bao nhiêu người rồi.
Tạ Tinh Từ cởi cúc áo ở cổ, xoa xoa ấn đường.
Cái ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng “két…”, anh bật dậy: “Tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Trầm Phong vừa mới nháy mắt ra hiệu với trợ lý nhỏ, đã nghe thấy Tạ Tinh Từ quay đầu, lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tôi. Nếu tôi bỏ trốn thật, mấy người cũng không đuổi kịp tôi đâu.”
…
Trên sân thượng.
Bởi vì thức đêm viết ca khúc, Tạ Tinh Từ vẫn luôn bị chứng đau nửa đầu hành hạ.
Không biết có phải là do vừa nãy nhiệt độ điều hòa trong phòng quá cao, hay là do anh không muốn thừa nhận, anh bị Chu Tiểu Tiểu làm cho tức giận.
Tóm lại là bây giờ anh chỉ cảm thấy toàn bộ dây thần kinh trong đầu đều đang giằng xé nhau, không cách nào đè xuống đau đớn, suýt nữa khiến anh đứng không vững.
Anh dùng sức nắm chặt thanh lan can sân thượng, bởi vì nhịn đau nên trên trán nổi lên vài đường gân xanh, anh cắn chặt môi rên lên một tiếng, không muốn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
Cho đến trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh như mùi gỉ sắt, cơn đau mới từ từ giảm bớt.
Trên lưng anh đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, bị gió lạnh thổi bay.
Anh lại ngẩng đầu, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, trong ánh mắt không có một tia gợn sóng.
Tạ Tinh Từ liếc nhìn điện thoại một cái, im ắng, một cái tin nhắn cũng không có.
Tạ Tinh Từ cười tự giễu.
Đúng rồi.
Anh là một người vui buồn thất thường như vậy, sẽ có bao nhiêu người thực sự hiểu anh, thích anh chứ.
Là anh tự mình tưởng bở, chẳng qua là gặp nhau có mấy lần.
Anh đã ích kỷ muốn chiếm cô làm của riêng.
Anh thoát ra khỏi giao diện trò chuyện WeChat, nhấn giữ ảnh đại diện của Chu Tiêu Tiêu rồi nhấn xóa.
*
Tạ Tinh Từ thu lại vẻ mặt, chuẩn bị trở lại phòng chờ.
Trong hàn lang dài và hẹp những ô cửa sổ ở cuối hắt lên sàn nhà vài lớp ánh sáng tối và lạnh.
Chổ khúc cua truyền tới một tràng tiếng nói cười đùa giỡn, Tạ Tinh Từ nhìn thấy người mà anh không muốn gặp nhất ngay khi anh ngẩng đầu lên.
Chu Hằng Việt vẫn đứng ở giữa đám đông như thường lệ, như vầng trăng được ngàn vì sao vây quanh từ phía đối diện đi tới.
Mọi người chú ý đến Tạ Tinh Từ, đều có chút sửng sốt.
Tạ Tinh Từ chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó thu hồi ánh mắt. Trên mặt không có một chút thay đổi, bước chân cũng không dừng lại, giống như chỉ vừa nhìn thấy những người không quan trọng, đi lướt qua bọn họ.
Nhưng trong khoảnh khắc khi anh sắp lướt qua vai bọn họ, bạn bè bên cạnh Chu Hằng Việt đột nhiên túm anh lại: “Tạ Tinh Từ, dù sao trước đây mọi người đều từng ở chung một nhóm, không cần tỏ ra căng thẳng như thế.”
Tạ Tinh Từ dừng lại.
“Một nhóm?”
Tạ Tinh Từ vung tay lên hất tay anh ta ra, cười khẽ nói: “Khi cậu ta làm những chuyện đó, có lẽ cậu ta chưa bao giờ nghĩ chúng ta là một nhóm.”
“Không đúng, có lẽ cậu ta còn chẳng bao giờ nghĩ rằng mình là một con người.”
Đôi môi Tạ Tịnh Từ cong lên tinh nghịch, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hờ hững.
Sắc mặt Chu Hằng Việt trong chớp mắt trở nên cứng ngắc khó nhìn vô cũng.
Những người không rõ sự việc lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Chu Hằng Việt nhìn Tạ Tinh Từ, người bạn thoải mái như ánh mặt trời trong ấn tượng đã hoàn toàn biến mất, bây giờ toàn thân Tạ Tinh Từ mang theo thù hận, chỉ hận không thể dẫm nát anh ta.
Chu Hằng Việt chỉ cảm thấy ngột ngạt và không cam lòng, nhưng từ đầu đến cuối một ánh mắt Tạ Tinh Từ cũng không them nhìn anh ta.
Như thể chê anh ta bẩn.
*
Buổi tối.
Vì đu idol thành công, Tôn Du vui vẻ một hồi, mời Chu Tiêu Tiêu đi ăn món thịt nướng mà hai người ăn bao nhiêu lần cũng không ngán, đến lúc hai người trở về nhà đã sắp mười một giờ.
Chu Tiêu Tiêu thay đồ ngủ, tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trong chăn ấm áp của mình, lúc này mới nhận ra hôm nay cô chưa trả lời tin nhắn wechat của Tạ Tinh Từ
Chu Tiểu Tiểu nhấp vào đoạn chat của hai người, nhìn thấy WeChat ba tin nhắn của anh, không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
Cũng không biết mình đã làm gì chọc anh không vui, mà anh lại nói những lời không đầu không đuôi như vậy.
Chu Tiêu Tiêu chỉ coi là anh đang phát cáu như con nít, khi cô thấy anh nhắn “không nói chuyện được” trong tin nhắn đầu tiên, cô bèn không nhắn lại quấy rầy anh làm gì.
Chu Tiêu Tiêu ngẩn người nhìn ảnh đại diện của Tạ Tịnh Từ, ảnh đại diện của anh cùng ảnh đại diện của cô như hai trường phái đối lập.
Cô là một bông hoa nhỏ trên nền trắng, bông hoa nhỏ đó là lần đầu cô làm cô giáo, được một bạn nhỏ trong lớp vẽ tặng cô, cô vẫn lưu luyến nên dùng đến bây giờ.
Mà ảnh đại diện của anh vô cùng sạch sẽ.
Không có gì khác ngoài màu đen.
Nó hoàn toàn không giống cái tính tình hay khoe khoang của anh một chút nào.
Chu Tiêu Tiêu trong lòng suy tư, nghĩ đến dáng vẻ thoải mái của anh trên sân khấu, không nhịn được lôi tấm ảnh mà Tôn Du chụp ở bữa tiệc hôm nay ra.
Trong bức ảnh, tất cả các vì sao đều rơi vào người anh, anh chỉ cần đứng ở đó thì cũng có thể thu hút được tất cả sự chú ý của mọi người, Chu Tiêu Tiêu luôn cảm thấy điều này là sự thật.
Trời cao luôn công bằng, khi còn bé là một đứa trẻ cô đơn cực khổ, sau khi lớn lên xứng đáng nhận được nhiều sự yêu thương như này.
Chu Tiêu Tiêu suy nghĩ có chút xuất thần, điện thoại lại rung lên hai lần.
Tạ Tinh Từ: [Xuống đây. ]
Chu Tiêu Tiêu chưa kịp gửi dấu “?” đi, thì đã thấy Tạ Tinh Từ gọi điện đến.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói Tạ Tinh Từ trầm thấp và khàn khán.
“Xuống đi, tôi đang ở dưới lầu nhà em.”
*
Chu Tiêu Tiêu không kịp thay bộ đồ ngủ ra, chỉ tùy tiện khoác thêm một chiếc áo khoác, vội vàng đi xuống lầu.
Cô sống trong một tiểu khu kiểu cũ, những lúc trời khuya vào mùa đông, về cơ bản thì không nhìn thấy người nào ở dưới sân tiểu khu.
Khi cô xuống đến nơi, nhìn thấy Tạ Tinh Từ đứng trong bóng tối.
Trên người mặc một bộ quần áo phong phanh, mượn lực dựa vào tường, khí chất chán chường không thể giải thích được.
Chu Tiêu Tiêu đến gần, chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.
“Tạ Tinh Từ, anh sao vậy?” Chu Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.
Tạ Tinh Từ đã khá say, anh miễn cưỡng đứng thẳng người dây, nhíu mày nói: “Tôi không vui.”
Anh nói lời này như cây ngay không sợ chết đứng, thêm một xíu sự tủi thân sẽ không có vào lúc tỉnh táo bình thường, ngược lại làm anh rất giống một đứa trẻ con.
Chu Tiêu Tiêu kiễng chân lên, vỗ nhẹ lên đầu anh, giống như khi cô an ủi bọn nhỏ trong nhà trẻ, dịu dàng nói: “Vậy anh nói cho tôi biết tại sao anh lại không vui?”
Tạ Tinh Từ dường như được xoa dịu bởi hai cái vỗ đầu của cô, tuy rằng không muốn mở miệng nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Tại sao em không trả lời tin nhắn wechat của tôi.”
Chu Tiêu Tiêu sững sờ: “Không phải anh nói là buổi tối không nói chuyện phiếm được sao? Hơn nữa…”
Chu Tiêu Tiêu dừng lại, nhỏ giọng than thở: “Anh còn mắng tôi nữa.”
Tạ Tinh Từ tuy đã uống say, nhưng lỗ tai lại rất thính, anh cau mày: ” Chỉ là tôi không thích em cười với nhiều người như vậy! Tôi rất ghét điều đó!”
Tạ Tinh Từ càng nói càng kích động, đã có chút đứng không vững.
Chu Tiêu Tiêu vội vàng đỡ anh, để anh dựa ở trên người mình.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Cuối cùng Chu Tiêu Tiêu cũng không biết tại sao Tạ Tinh Từ lại nổi giận như vậy, nhìn anh đã say mèm, cũng lười sao đo với một con sâu rượu, “Điện thoại của anh đâu rồi, để tôigọi người tới đón anh.”
Tạ Tinh Từ không nói tiếng nào, Chu Tiêu Tiêu không thể làm gì khác hơn là phải gọi vào điện thoại của anh, kết quả vừa mới lấy di động từ trong túi ra, điện thoại đã tự động sập nguồn vì hết pin.
Chu Tiêu Tiêu: “……”
Lúc này cả người Tạ Tinh Từ bám trên người Chu Tiêu Tiêu như một con lười, tuy rằng thân hình anh so với con trai bình thường gầy hơn rất nhiều, nhưng bị người đàn ông cao một mét tám mấy bám lên người, Chu Tiêu Tiêu thật sự có chút không chịu nổi.
Cô không có kinh nghiệm đối phó với một kẻ say xỉn, muốn đưa anh vào khách sạn nhưng lại sợ khuôn mặt này của anh sẽ mang tới phiền toái.
Nửa đêm lại gặp phải một rắc rối lớn như vậy, Chu Tiểu Tiểu thật sự là rất đau đầu.
Nửa bên bả vai của Chu Tiêu Tiêu hơi tê dại vì bị anh đè ép, khi cô vừa mới nhích người một chút, động tác của cô lại khiến Tạ Tinh Từ đang nửa mơ nửa tỉnh giật mình.
Trong tiềm thức anh nghĩ rằng cô sẽ rời đi, vì vậy anh đem đôi tay của mình ôm chặt cô vào trong ngực.
Chu Tiêu Tiêu bị giam cầm đến mức không thể động đậy, cô càng giãy dụa anh càng siết chặt cánh tay lại, Chu Tiêu Tiêu đành bỏ cuộc.
Cằm của người đàn ông tựa vào vai cô, hơi thở dồn dập, không có cảm giác an toàn.
Trong làn gió đêm yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng lảm bẩm của anh:
“Tôi sai rồi……”
“Đừng bỏ tôi lại một mình được không…”
Tác giả có điều muốn nói:
Này, nhóc đáng thương.