Sarah cố gắng mở to mắt, hít thở và giữ cho chính bản thân mình thanh tỉnh khi những chiếc răng nanh của kẻ thợ săn tàn bạo cắn ngập vào chiếc cổ mảnh khảnh. Cái cảm giác máu tươi trong cơ thể dần dần bị rút cạn cùng với một thứ vật chất không tên âm thầm xâm nhập vào từng tế bào của cơ thể, thiêu trụi, thống khổ đến mức khiến một nửa của Sarah thầm hận bản thân hiện tại sao không chết đi, hoặc giả, chỉ hôn mê thôi cũng được. Nhưng nửa còn lại của cô lại vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, bởi cô biết, chỉ cần nhắm mắt lại, bản thân sẽ không bao giờ thức dậy được nữa. Vì vậy, Sarah Stuart vẫn mở to đôi mắt xanh thẳm trong vắt của mình cho đến khi cô chỉ còn là một thể xác trống rỗng. Phổi không hô hấp, tim không đập; trong cơ thể cũng không còn lưu lại một giọt máu nào, tất cả đều bị hút cạn. ***