Chương 4: Tháng 7 năm 2004
Tháng đầu tiên làm việc dưới quyền của Rona, ngày trôi qua cũng không dễ dàng gì. Bất cứ kẻ nào lười biếng hoặc có ý đồ đầu cơ trục lợi đều sẽ bị ném ra ngoài, không có giờ nghỉ giải lao, ăn cơm trưa trong vòng 15 phút, 8 giờ bận rộn trôi qua rất nhanh, thường xuyên phải làm thêm giờ. Mà cuộc thi tư cách luật sư New York vào cuối tháng 7, tuy rằng văn phòng luật sư sẵn sàng hoàn trả lại chi phí của các khóa học Review Barbri, nhưng tôi căn bản không có thời gian đi học, mua một đĩa CD về nhà ôn tập. Bất kể là nấu cơm, ăn cơm, hay đi WC, giặt quần áo, thậm chí nằm ở trên giường ngủ thϊếp đo, lỗ tai đều cắm tai headphone. Trên đường đi làm hay trong tàu điện ngầm đều đọc sách, sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ trong dòng người, vừa đi đường, vừa ghi chép không quan tâm đến xung quanh, những người bên cạnh đều tưởng tôi là kẻ điên.
Cuối con phố chỗ Văn phòng luật sư có một hoa viên, nếu sáng thức dậy sớm, tôi ra khỏi tàu điện ngầm, cố ý luồn lách một chút trên đường, vào trong đó đi một vòng rồi lại đi làm. Đi bộ một vòng thế này mất khoảng 15 phút, trên đường có thể tiếp tục lẩm bẩm thư xác nhận. Hơn nữa nơi đó rất đẹp, cành lá xum xuê hòa với tường đá màu nâu đen rám nắng nổi trên hàng rào sắt đen, sâu bên trong dường như thấy thấp thoáng những đóa hoa màu trắng xen lẫn tím, mặc dù rất xa, trên những đóa hoa rực rỡ màu sắc tươi mát này, có thể biết trên những đóa hoa vẫn còn đọng lại những giọt sương sớm bình minh. Nhưng, tôi chưa từng đi vào, bởi vì đó là hoa viên tư nhân, trên cổng có một tấm bảng đồng: “Lâm viên tư gia”, gắn chặt trên cổng sắt lớn màu đen. Hàng năm, chỉ có thứ 7 đầu tiên của tháng 5 mới mở cửa cho mọi người vào thưởng thức, còn những lúc khác, nó giống như một hoa viên thần bí.
Ngày qua ngày, mùa xuân dần đi xa, những bông hoa tận chỗ sâu nhất trong hoa viên cũng đã nở hết. Một buổi sáng sớm giữa tháng 7, lúc tôi đi qua đó, cổng sắt hoa viên không khóa, khép hờ làm lộ ra một con đường dài nhỏ hẹp. Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ, 7h30, sau đó một cảm giác thám hiểm trong lòng nổi lên, đẩy cửa đi vào. Thời gian còn rất sớm, bên trong căn bản không có du khách. Dọc theo con đường sỏi đá màu xám, đi thẳng đến pho tượng đá cẩm thạch màu đen trong hoa viên. Một loài chim màu đen trắng đan xen không biết tên đậu trên người tôi, phát ra tiếng vỗ cánh rất nhỏ, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim bồ câu thì thầm bên tai. Tất cả mọi thứ đều đẹp và yên tĩnh. Tôi hít sâu, hơi thở cũng mang theo chút mát lạnh ẩm ướt của không khí buổi sáng sớm. Nơi cách pho tượng không xa, một cái cây trông rất lạ đang nở ra những bông hoa trắng bạc vô cùng tuyệt đẹp, lá cây có hình dạng như lá cây sồi xanh, nhưng màu sắc thì xanh tươi hơn, đồng thời lộ ra một chút chồi xuân non nớt, một chuỗi những đóa hoa trắng xinh xắn có hình dáng giống hoa linh lan ( hoa lan chuông). Trong bồn cây trừ những loài hoa cỏ sinh sôi quanh năm ra, nó là loài thực vật duy nhất nở hoa vào mùa hè.
“Tiểu thư, cô có chìa khóa vào nơi này không?” Tôi còn đang thất thần xem, một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu xanh đen đi tới giọng nói bực tức khó chịu hỏi tôi, giọng điệu không quá lễ phép.
Tôi vừa định nói, cánh cửa ra vào mở ra, ngay lập tức. Phía sau có người nói chuyện:
“Không có việc gì, Ngải Nhĩ, cô ấy đến cùng tôi.”
Tôi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông từ sau thân cây hé ra đang đứng lên từ chiếc ghế dựa, chậm rãi đi ra. Vóc dáng rất cao, tóc màu đất son nhạt, mặc một bộ lễ phục bình thường không có đuôi màu đen, nới rộng cổ áo sơ mi màu trắng, cởi bỏ chiếc nơ đen cất vào trong túi áo, trên khuy áo lễ phục cắm một nhánh hoa lan trắng đã héo rũ.
Nhìn thấy anh, tay bảo vệ bỏ mũ xuống, gật đầu thăm hỏi. Người đàn ông đi đến bên tôi, ngẩng đầu nhìn xem cây cổ thụ, nói một từ khó hiểu: “Elaeocarpus serrat.” Sau đó giải thích “câu oliu Ceylan.”
Bảo vệ đã đi xa, tôi quay đầu nhìn anh, nói cảm ơn. Anh gật gật đầu, không cười cũng không nói, vươn tay tháo nhành hoa đã héo rũ trước ngực xuống, vo thành nắm, ném vào trong một cái thùng rác không ai để ý thấy. Tôi có chút xấu hổ, nói: “Vậy, tôi đi trước.” Một đường chạy ra khỏi hoa viên.
Sau một thời gian rất lâu, tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt anh: Đôi mắt màu xanh đậm, khiến cho đôi mắt càng thêm sâu, nhìn qua có chút mệt mỏi, nhưng cũng không phải dáng vẻ say rượu. Xem cách ăn mặc giống như là đi ra từ một buổi khiêu vũ sáng sớm mới kết thúc, lễ phục toàn thân rất phù hợp, hoa văn của áo sơ mi bên trong cũng không lộn xộn, nhưng lại không có chút nào ăn khớp mang lại cảm giác một đêm phóng đãng.